Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1055: Tôi cảm thấy có cường giả, tôi muốn so tài

Tôi cảm thấy có cường giả, tôi muốn so tài

Đối với vị của tộc Tinh Không này, Lý Quốc Phong cho rằng đối phương là một kẻ nghĩ quá nhiều, đầu óc không tốt. ‘Liên minh Cao Viện là do cậu thành lập ư? Không, cậu chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể trong Cao Viện mà thôi.

Nhưng Mà.

Hiện Tại ông ta không thể động vào bất kỳ thành viên nào của tộc Tinh Không.

Xem như là tình huống khó xử nhất.

“Lâm Phàm, chúng ta tới đây làm gì, vừa quạnh quẽ lại vừa không có ai.”

Ông Trương nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy vô cùng không thú vị, nơi này là vùng ngoại thành, các công trình đã hoang phế cũ nát hết rồi.

Lâm Phàm nói: “Nghe bảo là liên minh Cao Viện được thành lập, rất náo nhiệt.”

Ông Trương hỏi: “Có đồ ăn không?”

Ông ta nghĩ đến Hội Liên Nghị, ở đó có rất nhiều món ngón, hy vọng liên minh Cao Viện cũng vậy.

“Ừ, chắc là có.” Lâm Phầm không biết là có hay không, nghĩ lại thì chắc là có, anh không muốn nói không có, nếu không thì sẽ làm ông Trương thất vọng.

“Thật mong chờ.”

Đột nhiên ông Trương có sức sống hẳn lên.

Tà Vật Công Kê nhìn ngoại ô hoang vắng, vẻ mặt đắc ý. Nơi này đã từng là địa bàn của loài người, giờ đây trở nên vắng vẻ thế này đều là do công lao của Tà Vật như bọn nó.

Mà giờ đây Tà Vật làm nó thất vọng.

‘Mẹ nó đi đâu hết rồi? Hay chỉ còn lại ta thôi à?’

Thân là Tà Vật Công Kê, có lòng tự tôn của Tà Vật, nó sẽ không bao giờ từ bỏ, cho dù có ra sao thì cũng phải trở thành một Tà Vật Anh Hùng đủ tư cách.

Bọn họ đi mãi, đi mãi.

“Mấy người tìm ai?” Bảo vệ cửa cản Lâm Phàm lại. Tất cả học sinh đều đã vào viện làm lễ khai giảng, ở thời khắc quan trọng như thế này thì trách nhiệm của bảo vệ cửa như ông ta rất lớn. Cho dù như thế nào thì cũng phải bảo vệ sự an toàn của liên minh Cao Viện.

Lâm Phàm nói: “Chúng tôi muốn vào xem.”

Bảo vệ cửa nói: “Cậu là học sinh của liên minh Cao Viện sao?”

“Không phải.”

“Cậu có nhận được thư mời không?”

“Không.”

“Tiếc quá, cái gì cậu cũng không có nên không thể đi vào.” Bảo vệ cửa là một người đàn ông trung niên, không có tài năng gì, thoạt nhìn vô cùng bình thường, giống như là được tuyển một cách tùy tiện vậy.

Nhưng tiếc là.

Ông chú bảo vệ cửa này không bình thường, đây là bảo vệ cửa chính thức của tập đoàn nhà họ Lý, tuổi nghề trên mười năm, trải qua đủ loại kiểm tra mới trở thành bảo vệ chính.

“Này!”

Nhân Sâm kêu lên một tiếng rồi điều khiển xúc tu quất một tiếng, bảo vệ trước mắt chợt ngất đi, ừ, chính là ngang ngược như vậy đấy.

“Sao mày lại vô duyên vô cớ đánh ngườ?” Lâm Phàm vô cùng khiếp sợ, không nghĩ tới Nhân Sâm vốn thân thiện lại ra tay đánh người, có vẻ không được thân thiện, điều này làm trái lại nguyên tắc của anh.

Bạn của anh ai cũng thân thiện hết.

Gặp được người cần giúp đỡ thì sẽ ra tay không chút do dự.

Nhưng hiện tại…

“Không có, ta chỉ làm ông ta nghỉ ngơi thôi. Người nhìn xem hốc mắt của ông ta xem, có phải là quá đen hay không? Ta là một Nhân Sâm hiểu y thuật nên nhìn thấy ông ta không được ổn, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ xảy ra chuyện.”

Nhân Sâm nói rất nghiêm túc, kỹ năng nói dối không chớp mắt đã đạt đến mức thượng thừa.

Lâm Phàm yên lặng suy nghĩ.

Cảm thấy Nhân Sâm nói rất có lý.

Ông Trương ngồi xổm trước mặt bảo vệ, nghiêm túc xem xét thì thấy đúng là quầng thâm mắt của đối phương rất đậm, gật đầu nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm về y học phong phú của tôi thì Nhân Sâm nói đúng, ông ta cần phải nghỉ ngơi.”

Lâm Phàm vuốt đầu Nhân Sâm, xin lỗi: “Là tao hiểu lầm mày, hóa ra là mày muốn giúp ông ta.”

“Tất nhiên rồi.” Nhân Sâm hiên ngang đắc ý nói.

Tà Vật Công Kê điên cuồng phỉ nhổ, ‘má ơi, đáng sợ quá đi mất, đánh thì đánh đi, còn tìm lý do, thật sự không đáng làm người.’

Lâm Phàm bế bảo vệ cửa lên, đi vào phòng bảo vệ rồi đặt ông ta lên ghế. Đầu bảo vệ cúi xuống, cả người không còn chút sức lực. Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì thấy mũ trên bàn, dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu lại, lấy mũ đội lên đầu bảo vệ. Chỉ có như vậy mới không làm người khác nhìn ra bảo vệ đang nghỉ ngơi, nên không sợ bị trừ lương.

Thật thông minh.

Lâm Phàm cười.

Rất thích giúp đỡ người khác.

Ông Trương nói: “Lầm Phàm, cậu thật cẩn thận!”

Lâm Phàm nói: “Cẩn thận một chút mới có thể làm mọi chuyện thật tốt, ông nói đúng không?”

“Đúng đúng.”

Lại học được một số thứ từ Lâm Phàm. Đối với ông Trương mà nói thì Lâm Phàm không những là bạn bè của ông mà còn là thầy giáo về đời người, học tập lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau.

Ở phía xa.

“Không đi theo?” Lưu Hải Thiềm nhìn thấy đám người Lâm Phàm đi vào liên minh Cao Viện, quay đầu lại nhìn Độc Nhãn Nam thì thấy vẻ mặt của ông ta rất thờ ơ, thoáng thấy còn có chút chờ mong, xem ra là đã có chuẩn bị từ sớm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Độc Nhãn Nam nói: “Nếu tôi đi thì chuyện kế tiếp sẽ không thú vị.”

“Ha ha, đủ độc.” Lưu Hải Thiềm lại phát hiện thêm một tích cách đặc biệt của Độc Nhãn Nam, tính cách này rất quý giá, sao trước đây ông ta lại không nhận ra chứ? Nhưng mà nghĩ đến cháu trai của Lý Quốc Phong bị Lâm Phàm đánh chết, Độc Nhãn Nam đều có thể đánh đòn phủ đầu biến lời đồn thành sự thật, đủ biết thực đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận