Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1103: Lão phu là người tin tưởng kỳ tích, mà cậu chính là kỳ tích đó

Lão phu là người tin tưởng kỳ tích, mà cậu chính là kỳ tích đó

Bởi vì đại sư huynh đang ở đây, Vương Khai không thể nói chuyện riêng với Lâm Phàm, mà chỉ lén lút vẫy tay.

Lâm Phàm cũng vẫy tay với Vương Khai.

Sau đó hình như nhớ ra gì đó, anh giơ quyển thư tịch trong tay lên, ý muốn nói với anh tà là bây giờ tôi vẫn đang đọc sách, vô cùng thú vị.

Vương Khai thấy vậy, một tay đưa lên che mặt, muốn dạy Lâm Phàm một tiết học, anh hai à… đừng đọc nữa, mình có thể nào nỗ lực tu luyện không, cậu cứ như vậy thì căn bản không thể trở thành đệ tử ngoại môn đâu.

Cho đến khi thân ảnh của Vương Khai biến mất ở nơi xa, Lâm Phàm mang sách quay về nơi ở, tiếp tục ngồi trước bàn đọc sách.

Nhiệm vụ nặng nhọc.

Muốn đọc hết sách trong Tàng Thư Các.

E là một chuyện rất khó.

Đọc đến bây giờ, cũng chỉ mới là một góc của ngọn núi mà thôi.

Không… có lẽ không đến một góc.

Ngày lại ngày, năm này qua năm khác.

Trong chớp mắt.

Đã ba năm trôi qua.

Nơi ở của anh, hàng xóm đổi lớp này đến lớp khác, bình thường chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, vì vậy Lâm Phàm vẫn là một kẻ vô hình như cũ, mà đệ tử nhập tông dọn tới đây đều rất ít chú ý tới người bình thường cũng không thấy được bóng dáng bậc tiền bối này.

Trong khoảng thời gian này.

Gần nơi ở của Lâm Phàm cũng đã xảy ra một loạt chuyện kỳ lạ.

Một đệ tử vừa mới nhập môn tu hành một tháng đã tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí, sau đó lại dùng hai tháng tu hành đến cảnh giới Chân Nguyên, dẫn đến sự náo động cực lớn.

Cùng ngày thì có trưởng lão đến đặc cách nhận anh ta làm đệ tử.

Làm cho rất nhiều đệ tử ước ao ghen tị.

Thiên tài thường thường chính là được chào đón như vậy.

Lúc đó chuyện này đã gây chấn động rất lớn trong tông môn, thời gian ba tháng ngắn ngủi từ người tay không trói gà không chặt tu luyện tới cảnh giới Chân Nguyên, loại tốc độ này thật sự nhanh, gọi thẳng là biến thái.

Ngay cả thiên tài có thiên phú thật tốt như đại sư huynh cũng mất đến tám tháng.

Loại chuyện này đương nhiên được bàn tán ở tông môn.

Chẳng qua là đối với Lâm Phàm mà nói, những thứ này cũng không quan trọng, anh bây giờ chỉ muốn đọc sách, người khác như thế nào không liên quan gì đến anh. Nhưng anh vẫn khen ngợi người thiếu niên ưu tú kia, nhân tiện tán thưởng một phen, thật sự rất lợi hại.

Anh đi tới Tàng Thư Các như thường lệ.

Ông lão trên tầng hai vẫn như thường ngày mở mắt ra.

Liếc nhẹ một cái.

Than vãn một tiếng.

"Phế vật trong đống củi mục."

Ông lão và Lâm Phàm vậy đều là điển hình trong những người nhàm chán. Từ mấy năm trước sau khi chú ý đến Lâm Phàm, cách vài ngày ông lão cũng sẽ chờ đợi Lâm Phàm đến.

Không phải là ôm kỳ vọng đối với Lâm Phàm.

Mà là ông lão rất muốn biết, rốt cuộc lúc nào loại phế vật này mới có thể tu luyện thành công, chờ đợi cho tới bây giờ cũng không thấy được kết quả ông ta muốn thấy.

Đương nhiên.

Ông lão cũng từng nghi ngờ có phải Lâm Phàm có mục đích gì hay không.

Còn từng cố ý bí mật quan sát.

Nhưng ông ta đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi tính tự giác của Lâm Phàm, mỗi ngày đều là đọc sách, sau đó đọc xong sẽ tới đổi sách. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nghị lực như vậy hoàn toàn làm ông lão cảm động.

Thậm chí cảm thấy đáng tiếc.

Một người có nghị lực như vậy lại là phế vật chiến đấu trong các phế vật, nếu có chút tài năng thì thành tựu tương lai sẽ là vô hạn.

Lại nói đến đại sư huynh bây giờ của tông môn, từ sau khi tu thành cảnh giới Thần Tiên lục địa thì lơ là, không có tinh thần chiến đấu như trước kia nữa, mà đệ tử thiên tài được trưởng lão thu làm đệ tử kia cũng giống như vậy.

Cậy có thiên phú lạ thường, tu luyện giống như uống nước, không có yêu cầu gì đối với bản thân, cả ngày không chuyên tâm tu luyện.

Thay vào đó lại đấu với Đại sư huynh đến dầu sôi lửa bỏng.

Cậy được trưởng lão yêu thích, đệ tử thiên tài kia năm lần bảy lượt khiêu khích đại sư huynh, cuối cùng bị đàn áp, lại hét lên lời kinh thiên động địa.

“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, anh cứ chờ đó cho tôi."

Càn Nguyên tông vốn là phát triển tốt lại lâm vào tranh chấp giữa các đệ tử thiên tài.

"Haiz!"

Ông lão một lần nữa cảm thấy rất đáng tiếc.

Thật đáng tiếc.

Có nghị lực cũng vô ích, lại không có thiên phú, ông trời thật không có mắt mà. Nếu như có chút thiên phú, ông ta cũng muốn đặc cách bí mật nhận cậu ta làm đệ tử dạy dỗ, thật tốt, có lẽ có thể tạo nên kỳ tích.

Lúc này.

Lâm Phàm chọn xong sách, lại là một quyển thư tịch hay có hình vẽ, chỉ là hơi dày, sợ rằng đọc xong sẽ mất một khoảng thời gian.

Đi trên đường ở tông môn.

Đệ tử đi ngang qua không ai biết Lâm Phàm.

Nói về lý lịch, Lâm Phàm lăn lộn hơn mấy năm ở Càn Nguyên tông, trong đệ tử bình thường cũng được coi là già dặn, thuộc kiểu người lõi đời.

"Chờ một chút."

Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.

Lâm Phàm xoay người, thấy một ông lão đang đi về phía mình.

"Xin chào." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Ông lão vuốt râu, mỉm cười nói: "Thằng nhóc cậu thật lễ phép, có biết tôi là ai không?"

"Không biết." Lâm Phàm lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận