Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 622: Độc Nhãn Nam: Vậy cứ để tôi làm anh cả đi (3)

Thoắt cái đã hơi sợ, thoắt cái đã hơi hốt hoảng.

Đã sắp đợi không nổi nữa rồi.

Lâm Phàm và ông Trương đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng tới xem Ngô Thắng. Không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt lại dường như đang nói chuyện với nhau.

Bỗng nhiên.

Ngô Thắng lập tức kích động đứng lên. Mặc dù bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn cơ thể, nhưng vẫn không hề che đậy được sự kích động trong lòng của anh ta.

"Bậc thầy, người lợi hại quá."

Đã đổi cách xưng hô trịnh trọng luôn rồi.

Trước đây đều gọi là ông.

"Hả?"

Độc Nhãn Nam kinh ngạc, dường như cảm nhận được có chuyện gì đó không đúng lắm.

Theo lý thuyết mà nói thì hiện tại anh ta nên tức giận mới đúng.

Bây giờ lại tỏ vẻ tôn trọng như thế, khiến người ta có chút đỡ không kịp nha.

Ông Trương ngẩng đầu: "Vũ Trụ Chuyển Động Pháp của tôi rất là lợi hại."

Ông ta không hiểu tại sao đối phương lại kích động như vậy, nhưng mà chỉ cần là khen ngợi thì ông ta đều có thể tiếp nhận hết.

Ngô Thắng thật sự rất kích động.

"Dĩ nhiên lợi hại, với năng lực châm cứu của bậc thầy đây, tôi thấy khắp cả vũ trụ cũng chưa chắc có ai so được với người đâu. Không phải, là vốn dĩ không ai có thể mang ra so sánh được với bậc thầy."

Độc Nhãn Nam cảm thấy có gì đó sai sai.

Mẹ nó, tên này chẳng những không nổi giận, hơn nữa còn không tiếc lời ca ngợi ông Trương.

Chẳng lẽ.

Châm cứu đó thật sự có tác dụng?

"Thực lực của anh có tăng lên." Lâm Phàm nói.

Anh vừa nhìn đã thấy được trạng thái của đối phương.

Ngô Thắng không giấu giếm, nói thẳng: "Đúng, nhờ có năng lực châm cứu của bậc thầy khiến tôi ngất xỉu, lại trải qua một giấc mơ thiên thu thật dài mà tìm hiểu được tuyệt học của tổ truyền. Thật sự là không ngờ, nếu để cho người ngoài biết bậc thầy đây có năng lực như vậy thì nhất định sẽ khiến mọi người phát cuồng lên mất."

Ngô Thắng nhìn ông Trương, trong mắt lúc này đều lấp lánh ánh sáng.

Đó là tìm thấy được một báu vật nha.

Ông Trương không hiểu vì sao bọn họ lại kích động như thế, cái gì mà trải qua giấc mơ thiên thu thật dài?

Hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nhưng mà những thứ này đều không thành vấn đề, bây giờ ông ta có chút khoái chí rồi. Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được, có người đang khen ngợi mình.

Độc Nhãn Nam lại lộ vẻ mặt kì quái.

Tuy rằng ông ta cũng không biết giấc mơ thiên thu thật dài đó là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được chỉ e đây là một chiêu tuyệt học, hơn nữa còn rất khó tu luyện. Mà nguyên nhân lại chính là do ông Trương châm cứu cho nên mới trực tiếp học được.

"Thật sự lợi hại như vậy sao?"

Trái tim vốn đang tĩnh mịch kia lại gợn lên đợt sóng, ông Trương đã từng nói với ông ta rằng có thể giúp ông ta mọc thêm được một con mắt. Nhưng mà châm cứu mấy lần đều không có thành công, còn xém chút đã trở thành kẻ tàn phế, chuyện này khiến ông ta cảm thấy rất sợ hãi.

Nhưng bây giờ.

Tại sao với người khác thì hình như đều thành công, lại chỉ có mình ông ta là thất bại.

Vào giây phút này.

Độc Nhãn Nam nhìn ông Trương, sau đó tới gần bên cạnh người kia nhỏ giọng nói: "Ông đã châm cứu như thế nào vậy?"

Ông Trương nói: "Tôi châm cứu rất lợi hại."

Lâm Phàm nói: "Ông muốn thử một lần không? Ông Trương có thể giúp mắt của ông mọc ra."

Lại là nói như thế.

Độc Nhãn Nam không biết có nên tin tưởng ông Trương thêm lần nữa không.

Nói thật.

Có chút mong đợi, nhưng nhiều hơn thế là sợ hãi, chính là sợ bị đối phương gài chết.

Nhưng mà hiện tại, Độc Nhãn Nam tạm thời không muốn bàn tới mấy chuyện này, mà chính là mấy lời đó của Ngô Thắng khiến ông ta hơi lo lắng. Nếu như người này nói cho người khác biết ông Trương có năng lực như thế, chỉ sợ là sẽ dẫn tới phiền phức lớn.

Điểm mấu chốt chính là.

Ông Trương và Lâm Phàm đều là bệnh nhân tâm thần.

Hẳn sẽ rất dễ bị người khác dụ dỗ.

Nhưng mà ông ta thật đã nghĩ quá nhiều rồi. Tuy rằng Lâm Phàm của bọn tôi là bệnh nhân tâm thần, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc lắm nha. Từ trước tới giờ đã đánh không ít người, chưa từng bị người khác lừa gạt.

Độc Nhãn Nam và Ngô Thắng nói: "Hy vọng cậu có thể giữ kín bí mật này, nếu để người khác biết thì e là sẽ gây phiền phức lớn cho bọn họ."

"Nói rất có lý, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng, không nói cho ai đâu." Ngô Thắng chắc nịch đáp.

Anh ta cẩn thận suy xét lại.

Đây chính là bí mật mà anh ta phát hiện được, chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết. Hơn nữa, hiện tại anh ta đang có suy nghĩ rất đơn giản, có thể nói là muốn giới thiệu Lâm Phàm và ông Trương cho bậc bề trên trong dòng tộc.

Kết bạn.

Phải kết bạn.

Mà với người làm tiên phong như anh ta thì dĩ nhiên đây chính là lập được công lao rất lớn, nghĩ lại đã thấy phấn kích vô cùng.

Độc Nhãn Nam không biết suy nghĩ chân chính ở trong lòng của Ngô Thắng.

Nếu như biết trước được ông Trương có thể giúp đỡ đối phương.

Có đánh chết thì ông ta cũng phải phá hỏng chuyện này. Hoàn toàn đều là tự mình chuốc lấy phiền muộn, còn để người kia phát hiện được bí mật lớn như vậy, ngẫm lại cứ cảm thấy không ổn chút nào.

Bởi vì sự xuất hiện của ông Trương.

Trong lòng Ngô Thắng đã thay đổi cách nghĩ ban đầu, vốn dĩ chỉ muốn kết bạn bình thường với ông Trương và Lâm Phàm, nhưng bây giờ thì nhất định phải giống như anh em ruột mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận