Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 614: Độc Nhãn Nam: Tôi có thể lôi kéo cậu được không?

Ngô Tú Tú chính là một cô gái tự ti vì dáng người mập mạp của mình. Đụng phải ánh mắt của hai cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía mình, nói thật là cô ta rất khẩn trương, có một loại cảm giác lóng ngóng tay chân thừa thãi.

Mấy người nhìn tôi như thế làm gì chứ.

Nhìn như thế làm tôi khẩn trương đó trời ạ.

Tuy trong đó có một người ăn mặc kín mít không nhìn ra được hình dáng ra sao, nhưng chỉ từ dáng vẻ đó đã có thể nhìn ra nhất định là rất đẹp, chính là hình mẫu mà cô ta mong muốn được trở thành.

Ông Trương ôm Tà Vật Công Kê, lẳng lặng đờ ra đó.

Thật nhàm chán.

Lại chạy đi đâu rồi.

Vào lúc này.

Có hai bóng người đi tới.

Lâm Phàm và Ngô Thắng đều quay lại rồi, ngoại trừ quần áo của Ngô Thắng có hơi tàn tạ ra.

Những thứ khác không có bất cứ vấn đề gì.

"Hai người vừa mới đi đâu vậy?" Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: "Tới vùng ngoại ô định đánh nhau, nhưng sau đó không đánh nhau nữa nên về sớm luôn. À đúng rồi, giới thiệu với ông một chút, anh ta tên là Ngô Thắng, rất muốn làm quen với ông."

"Ngô Thắng, ông ấy chính là ông Trương mà tôi nói, kỹ thuật châm cứu rất lợi hại. Nếu như anh có nhu cầu thì có thể tìm ông ấy, ông ấy rất sẵn sàng giúp đỡ người khác."

Lần đầu gặp gỡ.

Nhất định phải giới thiệu bạn tốt nhất của mình cho đối phương biết.

Ông Trương là một người có tí xíu kiêu ngạo, đặc biệt là khi Lâm Phàm đứng ở trước mặt người khác mà giới thiệu, khen ngợi ông ta. Ông ta cũng phối hợp ngẩng cao đầu, nhìn đối phương bằng vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Không sai, tôi chính là ông Trương trong truyền thuyết.

"Không ngờ, tôi vậy mà lại nhìn nhầm."

Ngô Thắng rất kinh ngạc, anh ta tự nhận mắt nhìn người của mình không tệ, nhưng mà lại không thể nhìn ra được ông già này là một cao nhân ẩn mình.

Anh ta quan sát ông Trương thật kỹ.

Thật sự là dáng vẻ bình thường không có gì khác lạ, cũng không có bất cứ điểm nào nổi bật.

Nhưng dần dần.

Ngô Thắng lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Chẳng lẽ, dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt này chỉ là một kiểu hướng nội, còn hơi thở cao nhân chân chính là ẩn giấu bên dưới dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt đó ư?

Đột nhiên.

Ngô Thắng nhớ lại lời của tổ tiên từng nói với mình.

"Thắng, con phải nhớ cho kỹ. Có rất nhiều cường giả trên thế gian này, nhất định đừng trông mặt mà bắt hình dong. Gặp được những người bình thường không có gì đặc biệt cũng không nên xem thường, có thể người đó chính là cao nhân khó có thể hình dung được."

Bây giờ ngẫm lại.

Hình như thật sự là như vậy.

Tổ tiên không có gạt người.

Những lời đó đều là thật, chính là nói về ông già trước mặt này. Mẹ nó, nếu bảo người khác tới xem sẽ đều chỉ nói là một ông già bình thường mà thôi, không có gì quái lạ cả.

"Chào ông."

Ngô Thắng chủ động bắt chuyện với ông Trương, năng lực của người này đáng để anh ta phải tôn kính. Cho dù là ở chỗ nào, chỉ cần có năng lực trong tay thì đều có thể trở thành khách quý.

Ông Trương bắt tay đối phương, nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Phong cách có chút tao nhã.

Như thế thì trong lần đầu tiên gặp mặt, bản thân mình có thể có đủ khí chất.

Lâm Phàm nói: "Nếu như anh kỳ vọng thì ông Trương có thể châm cứu cho anh, hỗ trợ anh tu luyện."

Ngô Thắng rục rà rục rịch, quả thật là có ý định như thế. Nhưng luôn có cảm giác mới lần đầu gặp mặt mà bảo người khác hỗ trợ mình tu luyện thì hình như không được tốt cho lắm, ngược lại thời gian sau này cũng còn nhiều, tạm thời không vội.

"Sáng mai đi."

Anh ta đưa ra một khung thời gian tốt hơn.

Lâm Phàm đáp: Được thôi."

"Sáng mai tôi sẽ tới tìm cậu."

Ngô Thắng rất nóng lòng muốn cảm nhận năng lực châm cứu của ông Trương này mạnh như thế nào, nhưng mà thân là một người kiêu ngạo nên anh ta vẫn có thận trọng, biểu hiện thái quá thì kiểu gì cũng hơi mất mặt.

"Ừm, đợi anh." Lâm Phàm đáp.

Anh vẫn hi vọng mình có thể đấu một trận với đối phương.

Chỉ là thật đáng tiếc.

Hình như đối phương không có hứng thú lắm.

Điều này khiến Lâm Phàm rất bất lực.

Không thể miễn cưỡng, chỉ có thể hơi tiếc nuối mà thôi.

"Anh ta là ai?"

Đợi tới lúc Ngô Thắng và Ngô Tú Tú rời đi, Mộ Thanh ở đây mới dò hỏi.

Lâm Phàm nói: "Là một người bạn mới quen khi nãy, cũng khá thú vị. Anh muốn đánh với anh ta một trận phân cao thấp, nhưng mà đối phương lại không có hứng thú, anh cũng không tiện ép buộc người khác."

Buổi tối.

Lâm Phàm đưa Mộ Thanh về. Dao Cơ muốn đoạt lấy Lâm Phàm nhưng lại phát hiện người đàn ông trước mặt này có chút khó xơi. Hoặc là nói đầu giống như bị chập mạch ấy, có một cảm giác mông lung không nói ra được bằng lời.

Hết cách.

Dao Cơ chỉ có thể về cùng Mộ Thanh, trong đầu có gắng tính toán tìm cách một đợt.

Bên trong khách sạn.

"Mộ Thanh, cô có ý gì?" Dao Cơ hỏi.

Mộ Thanh đáp: "Ý gì là ý gì?"

"Cô biết tôi đang nói ý gì mà."

"Ý của cô, tôi không thể hiểu."

"Cô..."

Dao Cơ tức giận, có đôi lời không nói ra được. Sau đó dường như nghĩ tới thứ gì đó, cô ta hé miệng cười nói: "Mộ Thanh, cô đừng nói với tôi là cô phim giả thành thật, thật sự thích anh ta rồi nha."

Cô ta rất muốn xem dáng vẻ ngượng quá hóa giận của Mộ Thanh, dáng vẻ cực kỳ thảm hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận