Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 739: Châm cứu của tôi cũng đã đợi không kịp

Châm cứu của tôi cũng đã đợi không kịp

Lý Lai Phúc to gan đưa ra một suy đoán, trong đó tất có điều kỳ quặc.

Chẳng lẽ... Hách Nhân thật sự chữa khỏi bệnh cho họ?

Anh ta đã gặp bạn bè của Hách Nhân, đại khái là nói về phương pháp điều trị của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hiệu quả rõ rệt, rất nhiều bệnh nhân đã có chuyển biến tốt trong bệnh tình.

Nếu không phải vậy.

Anh ta thực sự không biết phải dùng lý do gì để giải thích cho vấn đề này.

Lý Lai Phúc hỏi: "Lúc trước, khi cậu tu luyện, cậu và ông Trương rất thường xuyên đến bệnh viện để cấp cứu, nhưng giờ, cũng rất lâu rồi mà không thấy cậu tới."

Không chỉ mỗi anh ta nhớ Lâm Phàm mà cả tài xế xe cấp cứu của bệnh viện cũng rất nhớ.

Trước đây, khi nhận được cuộc gọi, không cần đối phương phải nhiều lời, họ đã biết phải làm gì, chắc chắn là phải chạy hết ga đến Thanh Sơn và đưa bệnh nhân về bệnh viện.

Nhưng trong khoảng thời gian này, họ không có bị đưa đến bệnh viện.

Thực sự rất nhớ.

"Tôi đã mạnh lên, một số phương thức tu luyện không thể làm tổn thương tôi.” Lâm Phàm giải thích.

Với lời giải thích của Lâm Phàm, Lý Lai Phúc nhất thời không biết nên nói gì.

Mạnh lên?

Đây cũng có thể coi là một lý do thật sao? Dù sao đối với anh ta mà nói, cảm giác khi không được gặp Lâm Phàm trong thời gian dài chính là cái thứ cảm giác mang tên tẻ nhạt và vô vị, có lẽ người thật sự bị coi thường.

Trước đây, mỗi ngày đều gặp, thật sự rất phiền phức. Thậm chí còn cầu xin Bồ Tát, khấn vái ông bà tổ tiên, mong sao đối phương đừng ở lại đây, thật đáng sợ. Cho đến khi không gặp trong suốt thời gian dài, anh ta mới nhận ra rằng, không chỉ bản thân anh ta nhớ, mà những người khác cũng nhớ gấp trăm lần.

“Ví dụ xem?” Lý Lai Phúc hỏi.

"Sấm sét."

Nghe vậy, Lý Lai Phúc thầm nghĩ, Hách Nhân lợi hại thật. Vậy mà có khiến anh ta xem trọng. Dù sao biết cách tránh sấm sét, chính là một tiến bộ lớn.

"Còn gì nữa không?"

"Ờ... Rất nhiều thứ đều trở nên vô dụng, hiện tại, mỗi ngày tôi đều có cảm ngộ thiên nhiên."

Khi hỏi đến đây.

Lý Lai Phúc thở phào nhẹ nhõm, thì ra bệnh tình của Lâm Phàm vẫn chưa khỏi hẳn, là do anh ta nghĩ quá nhiều, nghĩ lại thì cũng thật là, anh ta lại bị Hách Nhân làm cho đầu óc quay mòng mòng, những người bạn kia sao có thể chắc chắn, nhất định là nói khoác lung tung.

Cảm ngộ thiên nhiên?

Đây là loại tu luyện gì chứ, đúng là kỳ quái.

Lý Lai Phúc nói: "Gần đây các cậu thật lợi hại. Trong thành phố bây giờ, rất khó phát hiện mấy vụ Tà Vật đánh người. Sao các cậu lại làm được?"

Gà Mái đang ngồi xổm gần đó, nghe thấy chủ đề nhạy cảm, thì đột nhiên vững tinh thần. Với nó bất cứ chuyện gì liên quan đến đồng bào, thì đều là chuyện quan trọng.

Nó cẩn thận lắng nghe.

Hi vọng có thể nghe được tin tức hữu dụng.

"Tất nhiên, ngày nào tôi với ông Trương cũng tuần tra trên phố. Chỉ cần gặp ai đó cần giúp đỡ, chúng tôi đều sẽ hết sức giúp đỡ người đó." Lâm Phàm nói.

Lý Lai Phúc nói: "Ý tôi nói là Tà Vật..."

“Tà Vật gì?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, tất cả đều tỏ ra rất xấu hổ. Lý Lai Phúc thở dài, haizzz, là lỗi của tôi, tôi không nên hỏi những vấn đề thâm thúy như vậy. Thế cho nên, tư duy trò chuyện của chúng ta mãi mãi không nằm trên một đường thẳng song song.

Tà Vật Công Kê có hơi nóng máu, bà mẹ nó, Tà Vật là cái gì mà anh cũng không biết, vậy sao lại nuôi nấng tôi bên người.

Nhưng rất nhanh sau đó…

Nó đã phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Tà Vật Công Kê lén nhìn Lâm Phàm. Không hiểu sao, lúc nào nó cũng cảm thấy ánh mắt Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm vào nó, dọa cho Gà Mái toàn thân run rẩy. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi, có khi nào anh đã phát hiện ra tôi là nội ứng từ lâu? Chẳng qua là đang diễn kịch với tôi.

Nói đến chuyện quan trọng là im miệng ngay, sợ bị tôi nghe lén.

Đại não của Tà Vật Công Kê dần thoái hóa.

Lúc trước không phải như vậy, tuy là Tà Vật Công Kê, nhưng trí tuệ cũng xem như ổn, nhưng hiện tại thì… Luôn cảm thấy trí tuệ ngày càng giảm sút.

Sau một hồi lâu.

Bởi vì tiếp đến Lý Lai Phúc có một ca phẫu thuật, nên anh ta chỉ có thể tạm ngừng cuộc trò chuyện với Lâm Phàm, đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ có thể đợi đến cơ hội lần sau.

Đưa họ đến cửa bệnh viện.

Lý Lai Phúc miễn cưỡng nói: "Có rảnh thì tới chơi thường xuyên. Không chỉ tôi rất nhớ cậu mà các bác sĩ từng điều trị cho cậu cũng rất nhớ cậu."

Đúng vậy.

Sau một thời gian dài cứu chữa, mọi người đều đã có tình cảm sâu sắc với Lâm Phàm. Trước kia, khi gặp mặt thường xuyên, họ không có cảm giác đó. Cho đến khi không gặp mặt thời gian dài, họ mới biết, rốt cuộc bản thân có bao nhiêu cảm tình với hai bệnh nhân này.

“Được thôi.” Lâm Phàm cười và vẩy tay chào tạm biệt viện trưởng.

Nơi đây chính là ngôi nhà thứ hai của họ, họ sẽ không bao giờ quên nơi này. Lúc trước, khi anh và ông Trương tu luyện xong, thì y như rằng đều sẽ xuất hiện ở đây, cảm giác thật tuyệt.

Nếu Lý Lai Phúc biết những suy nghĩ trong lòng của Lâm Phàm, chắc chắn anh ta sẽ khóc hết nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận