Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 978: Lâm Phàm nói: Đứng lại (3)

Lâm Phàm nói: Đứng lại (3)

Hàn Yên không ngờ hai vị Thiên Địa thánh lại bị Lâm Phàm tẩy não tới như vậy.

Đối mặt với lực lượng khủng như thế đều không chừa cho mình đường lui.

Không thể không nói, thật sự là quá đáng sợ.

Bên trong đại quân, hoàng thượng ngồi trong xe kéo dành cho vua, vẻ mặt vẫn không có chút cảm xúc. Nhưng Vương Trung có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang lạnh xuống dần, có cảm giác khiến người khác cảm thấy nghẹt thở, hắn ta biết người ngồi trên kia đã tức giận rồi. Hai người Thiên Địa thánh không biết điều như thế, hoàng thượng làm sao có thể không giận được chứ.

Chính là vào lúc này.

Vương Trung kinh hãi hô lên: "Hoàng thượng, Lâm Phàm của phủ Lâm lại tới rồi."

Nghe nói thế.

Hoàng thượng cũng khá là kinh ngạc, không ngờ đối phương lại dám to gan đi tới.

"Để hắn tới đây."

"Chỉ là hai vị Thiên Địa thánh cũng đi theo, thần sợ bọn họ sẽ gây khó dễ với hoàng thượng."

"Không sao."

Có thể nói ra hai chữ "không sao" này đủ để chứng minh hoàng thượng thật sự rất tự tin, là kiểu tự tin với bản thân của mình.

Hai vị Thiên Địa thánh đi theo bên cạnh Lâm Phàm, bọn họ không ngờ Lâm trang chủ lại muốn tiến vào trong thiên quân vạn mã, đứng trước mặt trò chuyện với hoàng thượng.

Hàn Tiểu Tiểu đi theo bên cạnh, nói là không muốn đợi ở trong phủ. Hàn Yên ngăn cản nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào, không thể làm gì khác cũng đành đi theo Hàn Tiểu Tiểu và Lâm Phàm.

Hàn Tiểu Tiểu biết tỷ tỷ mình nhất định sẽ theo sau.

Một phần nhỏ là vì yêu thương nàng ta, một phần khác chính là không muốn thua thiệt với nàng ta.

Rất nhanh sau đó.

Lâm Phàm tới gần xe của hoàng thượng ngồi, nói: "Tôi không quen biết với mấy người, vì sao lại phải phái nhiều người như vậy tới chỗ của tôi, thậm chí là chủ động ra tay với tôi?"

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Trong lòng đều đang suy nghĩ.

Ngu xuẩn.

Trong lòng mình cũng không tự ngẫm lại một chút hay sao.

Hoàng thượng vén màn che lên để lộ ra một khe hở: "Không ngờ tàn dư của tiền triều lại thật sự ở Tử sơn phủ Lâm, phủ Lâm thân là nhà quan của triều đại trước, vương triều giữ lại mạng cho ngươi cũng không biết cảm ơn. Không chỉ thế còn thu nhận giúp đỡ tàn dư của tiền triều, còn dám to gan có mưu đồ giữ lại kho tàng của tiền triều, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Hoàng thượng đã đứng trên địa vị đỉnh cao này rất lâu rồi, nói chuyện cũng có uy nghiêm riêng, là kiểu chèn ép tâm hồn từ sâu trong tâm khảm.

"Không hiểu ông đang nói gì cả." Lâm Phàm nói.

Anh thật sự là nghe không hiểu.

Cũng rất hy vọng đối phương có thể nói mấy chuyện để người khác dễ hiểu hơn.

Hoàng thượng tức giận, từ trong lời nói của Lâm Phàm khiến ông ta nghe thấy có chút khinh thường, chính là không coi vương triều ra gì.

Địa thánh đi tới cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: "Lâm trang chủ, thứ hắn ta muốn chính là ngọc bội đeo bên hông của ngươi."

Ông ta biết Lâm trang chủ không phải có ý nói như thế, cảnh giới nhìn nhận vấn đề của Lâm Phàm đã đạt tới mức mà không hẳn tất cả người bình thường đều có thể hiểu được.

Lâm Phàm cúi đầu, tháo miếng lệnh bài bằng ngọc xuống, dò hỏi: "Ông gọi nhiều người tới như thế, chính là vì cái này sao?"

Hoàng thượng thông qua khe hở nhìn thấy lệnh bài bằng ngọc đó, vẻ mặt khẽ biến sắc.

Vương Trung đứng bên cạnh, trong mắt lại càng tỏa ra một vẻ rạo rực. Đó chính là thứ mà bọn họ tìm kiếm gần mười năm trời.

"Không sai." Hoàng thượng nói.

Lâm Phàm đáp: "Ông rất cần?"

"Không sai."

"Cho ông."

Lâm Phàm ném miếng ngọc bội vào trong xe kéo: "Ông đã rất cần vậy tôi có thể đưa cho ông, hi vọng ông có thể thay đổi cách thức làm việc. Nếu như thích đồ nào đó thì cứ tới tìm người ta thương lượng là được rồi, dùng vũ lực là hành vi rất sai trái."

Hàn Yên nhìn Lâm Phàm với ánh mắt khiếp sợ.

Người này rốt cuộc là đang làm gì vậy?

Vậy mà lại giao ngọc bội cho đối phương.

Đó chính là báu vật quan trọng mà tiền triều để lại, cũng là thứ đồ cần thiết. Chẳng lẽ vừa nãy là ngọc giả, nhưng mà nàng ta cũng không cho rằng ngọc giả lại có thể lừa được đối phương.

Hoàng thượng ngồi trong xe kéo, nhìn miếng ngọc mà Lâm Phàm quyết đoán đưa tới, cảm thấy thật là kì lạ.

Cứ cho là hắn dùng đồ giả để lừa mình đi.

Nhưng tay vừa chạm tới đã cảm nhận được chất ngọc lành lạnh, nếu là đồ giả nhất định sẽ không có được xúc giác như vậy.

Là thật.

Vậy mà lại là ngọc thật.

"Được." Hoàng thượng chậm rãi mở miệng nói: "Vương Trung."

"Có thần."

"Đưa đồ cho bọn chúng."

"Vâng."

Vương Trung phất tay, lập tức có người mang theo một bao tải tới, sau đó ném về phía đám người của Lâm Phàm. Bao tải đó giữa lúc ném qua bị mở miệng khiến mấy cái đầu người rơi lịch bịch xuống đất.

"Trẫm vốn định tiêu diệt phủ Lâm, nhưng thấy hành vi của ngươi khiến trẫm rất vừa ý nên quyết định cho phủ Lâm một cơ hội, hy vọng ngươi sẽ tự giải quyết cho ổn thỏa."

Hoàng thượng ngồi trong xe kéo vẫn chưa có ý định muốn buông tha cho phủ Lâm, chỉ là rời đi trước rồi sẽ hạ lệnh cho đại quân san bằng Tử sơn, cho dù là hai vị Thiên Địa thánh đó cũng đều phải chết ở chỗ này.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn mấy cái đầu người rơi trên đất, đồng tử co rút cực đại. Anh quen với mấy người này, đây chính là đám người trước đó đã xin nghỉ làm ở chỗ của anh.

"Hồi cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận