Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 818: Đến nước này rồi còn muốn làm gì, trở về nhà sinh hoạt thôi (2)

Đến nước này rồi còn muốn làm gì, trở về nhà sinh hoạt thôi (2)

Thần Tăng chắp tay trước ngực nói: “Ngàn năm trước đã có người tu luyện “Cửu U Thần Điển” và đã bị ông trời bắt đi, mà hiện tại là đến lượt vị này…”

Không đúng.

Thời đại bất đồng, tuy hậu duệ của “Cửu U Thần Điển” làm việc ác thật, nhưng cũng không phải là không thể đối phó, tu vi của vị Tần Ca còn trẻ tuổi này thâm hậu, ngay cả Triệu Trinh Nhạc cũng phải đối thủ của hắn ta.

Vấn đề duy nhất là Lâm Phàm.

Trên trời cao, tia chớp màu tím lóe ra như con trăn, đùng một tiếng, một tiếng sấm vang vọng, toàn bộ hoàng cung đều bị bao phủ trong đó.

“Tránh ra hết đi, cẩn thận bị liên lụy!”

“Tu vi cao thì sao chứ? Trời muốn bắt ngươi đi thì cũng không ai cản được.”

Triệu Trinh Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn không trung, nhớ lại hành động của mình, nàng vẫn chưa cảm thấy có chút hối hận nào.

“Việc làm của ta là sai ư?”

“Không, ngươi thì biết cái gì……”

Nàng căm tức nhìn ông trời, ngay cả khi ông trời muốn bắt nàng đi thì nàng cũng sẽ không sợ hãi.

Lâm Phàm tò mò nhìn, lâu rồi anh không tu luyện bằng sấm sét. Nhớ đến lần đầu tu luyện, sấm sét rất mạnh, lần nào cũng làm anh bị thương đến nỗi phải được đưa đến bệnh viện Hoa Điền.

May là tay nghề châm cứu của ông Trương rất lợi hại.

Có thể chữa lành vết thương của anh.

Do đó khi tu luyện sẽ càng có được hiệu quả cao.

Sấm chớp đang tích tụ.

Tạo thành sấm sét kinh khủng.

Nhóm cường giả đã tản ra hết, đối với bọn họ thì thiên uy quá đáng sợ, khu của người phàm nào có thể ngăn cản.

“Lâu rồi huynh không dùng sấm sét để tu luyện.” Lâm Phàm nói.

Triệu Trinh Nhạc vội la lên: “Không thể, sẽ chết đấy!”

Lâm Phàm quay đầu lại rồi mỉm cười nói: “Huynh có phương pháp tu luyện, trước đây huynh có một cách thức tu luyện gọi là giật điện, có rất nhiều người muốn học nhưng huynh không dạy bọn họ, bởi vì huynh thấy hiệu quả của nó cực thấp.”

“Sau đó huynh phát hiện ra phương pháp tu luyện tốt hơn, chính là cái này.”

“Muội đứng cạnh huynh đi!”

Lâm Phàm chờ mong nhìn không trung.

Đến đây đi!

Anh rất nhớ cảm giác lúc trước, thật sự rất thoải mái, vô cùng có lợi cho bản thân, nhưng mà bây giờ… anh không biết còn cảm nhận được như vậy hay không.

Tiếc rằng…

Ông Trương không ở bên cạnh.

Nếu có ông Trương thì ông ta có thể ghim kim cho anh, phối hợp với năng lực châm cứu của ông Trương thì hiệu quả sẽ càng cao hơn nữa.

Triệu Trinh Nhạc ngu người, nàng không hiểu Lâm Phàm đang muốn nói gì.

Tu luyện?

Dùng sấm sét tu luyện?

Sao có thể?

Đây là đang an ủi nàng sao? Triệu Trinh Nhạc đã xem lời nói của Lâm Phàm như là một kiểu an ủi.

“Hy vọng đừng làm tôi quá thất vọng.”

Lâm Phàm vô cùng chờ mong cơn sấm sét này.

Mong là đừng làm anh thất vọng.

Không lâu sau.

Một cơn sấm rền vang.

Sấm sét chiếu rọi đất trời, rít gào xuống tựa như rồng, mục tiêu bị chuyển thành Lâm Phàm, có khuynh hướng nuốt trọn núi sông, như muốn hoàn toàn nuốt lấy Lâm Phàm.

Mọi người cảm nhận được lực lượng của cơn sấm sét này.

Vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Đúng là lực lượng của đất trời quá đáng sơ, không ai có thể ngăn cản.

“Đến đây đi!”

“Ta thực chờ mong năng lực của ngươi.”

Lâm Phàm hét to với không trung.

Vừa dứt lời.

Thì đùng một tiếng.

Sấm sét giáng xuống từ trên trời, hóa thành thằn lằn sấm, nháy mắt nuốt trọn Lâm Phàm.

Đám người Thần Tăng nghiêm túc nhìn, biểu cảm dửng dưng chứ không có chút biến đổi nào. Bọn họ đã tu luyện đến cảnh giới này rồi, cho nên thứ mà bọn họ để ý không phải là điều mà người thường có thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ truy tìm cảnh giới càng cao hơn nữa.

Có thể làm bọn họ kinh sợ hoặc để ý thì chỉ có uy lực của đất trời.

Trong mắt của mọi người, người bị sấm sét bao phủ thì sẽ bị tan thành mây khói trong phút chốc, từ đây biến mất khỏi thế gian.

Nhưng mà…

“Cái này có chút yếu.”

Lâm Phàm cảm nhận được lực lượng mà sấm sét mang đến. Tu luyện là chuyện rất vui sướng, đặc biệt là sấm sét rèn luyện thân thể khiến anh càng mạnh hơn.

Vốn dĩ đây là chuyện làm anh thực chờ mong, thế mà lại bị làm cho thất vọng vì lực lượng của sấm sét hơi yếu.

“Trời ạ!”

Lâm Phàm thở dài một tiếng.

Sấm sét tiêu tán.

Anh vẫn đứng đó mà không bị gì. Anh nhớ lại bản thân đã từng đứng trên sân thượng khi trời mưa to cùng ông Trương, hai người giơ cao gậy sắt trong tay, sấm sét lúc đó mới thực sự mạnh.

Đánh đến cả người anh bốc khói, cảm giác vui sướng này thực sự rất tuyệt.

Sau đó bọn họ lại nằm viện, trở lại ngôi nhà thứ hai trong lòng của bọn họ, hết thảy đều thực không tồi.

“Hơi yếu.”

Anh lắc đầu, cười với Triệu Trinh Nhạc một cách tiếc nuối.

“Cơn sấm này không thú vị.”

Hiện trường chỉ có anh đang nói chuyện.

Đám người Thần Tăng trợn mắt há hốc mồm nhìn, tuy rằng không chạm vào sấm sét nhưng bọn họ có thể cảm nhận được lực lượng của sấm sét. Ngay cả cường giả như bọn, chỉ cần chạm vào một chút thì e là sẽ tan thành mây khói, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn.

Nhưng mà…

Lâm Phàm vẫn đứng vững ở đó mà không bị chút tổn hại nào, ngay cả một chút khác thường cũng không, giống như thấy quỷ vậy.

Thật sự có người mạnh như vậy sao?

“Huynh không sao chứ?”

Triệu Trinh Nhạc hỏi, khi nàng cảm nhận được khí tức của cơn sấm sét này thì chân nguyên “Cửu U Thần Điển” trong cơ thể của cô run rẩy, đó là uy áp đến từ đất trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận