Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 434: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả (3)

Sao lại trở thành như vậy.

“Tà Vật bây giờ đều thích tự mình hại mình như vậy sao?” Một thành viên nói.

“Ai mà biết.”

“Có lẽ Tà Vật này biết mình trốn không thoát đã tự giải quyết mình.”

Bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Vì họ cảm thấy khả năng lớn nhất là như vậy.

Bên cạnh xe van.

Tà Vật Cách Vách Vu trốn ở trong xe rụt đầu lại, không dám ló đầu ra. Khi luồng khí tức đó từ từ đi xa, nó mới thở phào một hơi. Nó chỉ thích sống trong thành phố của loài người mà thôi.

Không có suy nghĩ gì khác.

Hơn nữa nó rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Vốn dĩ không hy vọng xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Chu Hồ và Nhị Đản xoay vòng vòng, có nhầm không vậy, không dễ gì mới có được công việc lại bị Tà Vật phá hoại. Cống thoát nước đã bị phá thành như vậy, làm sao mà vệ sinh được nữa?

Rất nhanh.

Bọn họ đã nhìn thấy chủ nhiệm của bộ phận hậu cần.

“Ông chủ, ông xem chuyện này phải làm sao đây?” Nhị Đản vội vàng hỏi.

Liên quan đến chén cơm của bọn họ, thật khó chịu.

Đồng thời họ lại hơi mong đợi.

Trong đầu họ còn đang tưởng tượng.

Có lẽ chuyện cũng không rắc rối như vậy, cho dù cống thoát nước đã hỏng rồi, nhưng còn có thể vệ sinh chỗ khác mà.

Chủ nhiệm bộ phận hậu cần nói: “Còn có thể làm gì nữa, cống thoát nước đã hỏng thành như vậy rồi, chắc chắn là phải tìm người sửa. Công việc vệ sinh của hai người dừng lại trước, đợi một thời gian đi. Bây giờ tôi đang rất bận, không có thời gian nói chuyện với hai người. Cứ như vậy trước đi, đợi điện thoại của tôi.”

Sau đó ông ta vội vàng rời đi.

Để lại Chu Hổ và Nhị Đản đáng thương trong cơn gió ngổn ngang.

“Nhị Đản, tôi thấy hay là chúng ta làm lại công việc cũ đi.” Chu Hổ hỏi.

Anh ta cảm thấy mình thật không thuận lợi.

Từ khi thành lập công ty vệ sinh cống thoát nước, làm gì cũng không được. Rõ ràng là đơn hàng đã đến tay lại bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà mất đi, thật sự là trong lòng rất khó chịu.

Anh ta có cảm giác đau khổ không nói nên lời.

Vương Nhị Đản trừng mắt nói: “Anh Hổ, anh đã quên lời thề của chúng ta rồi sao?”

Chu Hổ nói: “Nhớ, nhưng cũng phải ăn cơm chứ.”

“Chỉ cần nhớ lời thề, cho dù không có cơm ăn tôi cũng có thể chịu được, thất bại nhất thời không có nghĩa là thất bại mãi mãi, để tôi hát cho anh nghe một bài.” Vương Nhị Đàn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Anh ấy nói giữa gió mưa thì đau nhức có là gì, lau khô nước mắt đừng sợ hãi, chí ít chúng ta còn có giấc mơ, anh ấy nói giữa gió mưa…”

Bài hát tình cảm nồng nàn đã hát lên cảm xúc không cam lòng trong tim họ.

Chu Hổ nhếch môi, bị giọng hát của Nhị Đản khiến cho chấn động. Anh ta không ngờ Nhị Đản lại có tài nghệ này.

“Nhị Đản…”

“Hả?”

“Hay là chúng ta đi hát rong đi, với giọng hát của cậu chắc chắn sẽ bị đánh, đến lúc đó cậu cứ nằm dưới đất, không có bảy tám vạn thì đừng đứng dậy, chúng ta lừa gạt anh ta.”

“Chúng ta không nên buông bỏ giấc mơ vệ sinh cống thoát nước.”

Đối với Chu Hổ mà nói, hình như bắt cóc là công việc đơn giản nhất.

Nhưng giấc mơ của Vương Nhị Đản lại là phát triển công ty vệ sinh cống thoát nước.

“Anh Hổ, tin tôi đi, anh chính là Lưu Bị, còn tôi và Cách Cách Vu thì giống như Gia Cát Lượng và Bàng Thống, chúng tôi chắc chắn có thể giúp anh thành công.” Sắc mặt của Vương Nhị Đản vô cùng nghiêm túc.

Nhìn vẻ mặt của anh ta.

Là biết anh ta không phải đang đùa.

Những gì anh ta nói đều là thật.

Bộ phận đặc biệt.

“Được, xác định rồi.”

Sắc mặt của Độc Nhãn Nam lộ ra vẻ vui mừng.

“Vị trí xa như vậy.”

Ông ta không ngờ vị trí của máy định vị lại là ở đây, theo lộ trình thì không dễ đến như vậy. Theo như giám sát, bởi vì thời tiết mà nơi đó vô cùng tệ, cả ngày đều mưa to gió lớn, nhiệt độ dưới âm mấy chục độ, thành viên bình thường đến đây đều không chịu nổi.

Lúc này.

Kim Hoà Lị nhẹ giọng báo cáo tình hình bên phòng nghiên cứu, bên đó đã có tiến triển rất lớn. Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, ông ta cảm thấy ngày hôm nay vô cùng may mắn, không chỉ có thể có được vị trí có ích, mà bên phòng nghiên cứu cũng có phát hiện, đây là chuyện mà trước giờ ông ta chưa từng nghĩ đến.

Ông ta không đến phòng nghiên cứu.

Mà xoá hết dữ liệu rồi về phòng làm việc.

Độc Nhãn Nam đốt một điếu thuốc, im lặng hút một hơi, khói bay lên cao. Chuyện mà ông ta đang suy nghĩ rất đơn giản, đó là cuộc điện thoại này nên gọi cho ai?

Kim Thượng Võ?

Hạ Khôn Vân?

Nghĩ kỹ thì cảm thấy cả hai đều không được. Không phải là địa vị của họ thấp, mà là họ vẫn chưa đến lúc đưa ra quyết sách trong bộ phận đặc biệt.

Ông ta nghĩ đến việc đối phương có thể dùng đạn hạt nhân để làm nổ những bệnh nhân tâm thần trong nhà mình.

Vậy thì chắc chắn địa vị của người đó nhất định rất cao.

Không có đơn giản như ông ta nghĩ.

Ông ta lấy điện thoại ra, ấn gọi một số điện thoại.

Bộ phận đặc biệt Hạ Đô, lãnh đạo Từ nhìn tài liệu, thấy Độc Nhãn Nam gọi đến thì nghe máy.

“Alo!”

Độc Nhãn Nam gọi điện thoại đã nghĩ sẵn cách nói từ lâu rồi.

“Khụ khụ, có tiện nói chuyện không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận