Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 715: Òa, thật lợi hại đó nha! (2)

Òa, thật lợi hại đó nha! (2)

Ầm ầm!

Chỉ thấy sau khi Trang Vân chạm vào một quyền của Lâm Phàm, trực tiếp bay văng ra ngoài, vừa bay, vừa hộc máu, máu tươi vẽ thành một đường cong trong không trung, sau đó Trang Vân rơi xuống đất, tiếng rơi xuống vang lên một cách nặng nề.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Phàm nói.

Anh không muốn biết đối phương ra sao, những điều này không hề quan trọng đối với anh.

Quay về ăn cơm mới là quan trọng nhất.

Hiện trường thật yên tĩnh.

Một đàn quạ đen ở trên trời bay qua.

Quác quác...

Trang Vân nằm ở đó, ánh mắt trợn trừng tròn xoe, giống như đã bị đánh đến đơ cả người, ông ta không thể chấp nhận nổi mọi chuyện đã xảy ra, thật đáng sợ, sao có thể có sự tồn tại đáng sợ như thế.

"Đây là quyền gì?"

"Vì sao lại như vậy?"

Ông ta không hét lên thê thảm, mà là lẳng lặng nằm ở đó.

Ngô Thắng rời khỏi một mình, lúc anh ta đi, anh ta có nhìn thoáng qua Trang Vân đang nằm ở đó, lúc trước đã nói với ông rồi, sao lại còn muốn tự rước lấy nhục, bây giờ e là đã biết đối phương lợi đến đến mức nào rồi chứ.

Chỉ là biết được hơi muộn.

Thật đáng tiếc.

"Tộc lão..."

Trang Tiêu lẩm bẩm, đứng sững ra không biết nên làm gì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, anh ta không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra theo hướng như vậy.

Mục Hạo nhíu mày, đây con mịa nó còn là người à?

Anh ta biết đối phương rất mạnh, nhưng như vậy cũng quá mạnh rồi, tộc lão của Trang tộc trực tiếp bị đánh bay ra chỉ trong một quyền, ngoài dự đoán, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì anh ta thật sự không dám tin.

Bắc Đào đứng cạnh Mục Hạo rất âu sầu, còn tưởng rằng cường giả Tinh Không đều là cao thủ, nhưng nhìn tình huống bây giờ thì, con mẹ nó, cao thù cái gì chứ.

Cẩn thận nhớ lại.

Không ba hoa.

Hình như cường giả Tinh Không vẫn luôn bị cho ăn hành, chưa thấy bọn họ chiếm được chút hời nào.

Bắc Đào có chút hối hận, cứ cảm giác bản thân đã chọn lầm người rồi.

Ý định lúc đầu của ông ta chính là ôm chặt đùi của cường giả Tinh Không, sau đó moi chút lợi ích từ đám đùi đó, tốt nhất chính là có thể để cho Hội Ám Ảnh hợp tác với cường giả Tinh Không.

Mà lúc này...

Bắc Đào cảm thấy tốt nhất nên ổn trọng một chút, cường giả Tinh Không còn phải xem xét thêm, không thể mù quáng tin tưởng đối phương, đồng thời ông ta rất biết ơn Lâm Phàm, quả thực chính là đá thử vàng, nếu không phải có Lâm Phàm, ông ta còn thật sự cho rằng cường giả Tinh Không là vô địch thế gian đấy.

Phương xa.

Đầu bếp đang bận rộn nấu ăn.

Độc Nhãn Nam định ăn xong thì sẽ lập tức trở về thành phố Duyên Hải, đã có được đồ, hơn nữa giấu ở trong ngực mà có thể bị phát hiện, chỉ có thể cho thấy vật này có sức hút quá lớn, cho dù có cất kỹ đến đâu cũng sẽ bị người khác phát hiện.

"Ăn xong chúng ta sẽ trở về." Độc Nhãn Nam nhấm nháp mỹ thực, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định trở về.

Tiểu Bảo a lên một tiếng, mới ra ngoài, sao lại đã về rồi, cậu ta rất thích phong cảnh tại nơi này, rất muốn ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, cậu ta gãi đầu, cuối cùng nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt giống như ánh lên vẻ cầu xin.

Lâm Phàm nói: "Tiểu Bảo thích nơi này, vậy thì ở đây thêm một khoảng thời gian nữa."

Độc Nhãn Nam nói: "Không phải tôi không muốn ở, mà là vừa rồi chúng ta có được một món đồ rất quan trọng, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, cần đưa đồ vật trở về tiến hành nghiên cứu, việc này liên quan đến tương lai của nhân loại, không thể có chút sai sót gì."

"Lâm Phàm, cậu rất mạnh, nhưng cậu phải nhớ kỹ, năng lực của một người là có hạn, chỉ có đoàn kết mới có thể giải quyết tất cả khó khăn, bây giờ cường giả Tinh Không không ngừng xuất hiện ngày càng nhiều, tạm thời cậu đều có thể ứng phó, nhưng nhỡ đâu xuất hiện một cường giả mà cậu không cách nào đối phó nổi, vậy thì phải là sao, cho nên chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội, tăng cường thực lực, đến lúc đó cậu cũng có sự trợ giúp."

Độc Nhãn Nam nói cực kỳ thành khẩn, ông ta là người đứng đầu bộ phận đặc biệt, trọng trách trên người tất nhiên rất nặng nề.

Ông ta biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ dựa vào một người, mọi người cần đồng tâm hiệp lực,mới có thể đối mặt với mọi nguy hiểm sắp tới.

Lâm Phàm nói: "Ông nói có lý, tôi có thể cảm nhận được trong lòng ông chôn giấu áp lực vô cùng to lớn."

Nghe được những lời của Lâm Phàm, thậm chí Độc Nhãn Nam còn xúc động muốn khóc.

Nội tâm yếu ớt của tôi, rốt cuộc cũng bị cậu phát hiện ra.

Nhưng ông ta che giấu vô cùng kỹ, không tùy ý biểu hiện ra ngoài.

Ông Trương gật đầu tán thành nói: "Tôi cũng có thể cảm nhận được."

"Tiểu Bảo, chúng ta trở về đi, lần sau có cơ hội lại đưa cậu đến đây chơi." Lâm Phàm nói.

Tiểu Bảo gật đầu: "Mọi chuyện tôi nghe theo anh."

"Ngoan quá." Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo, nở nụ cười trên mặt, anh thích nhất là đứa trẻ hiểu chuyện giống như Tiểu Bảo, tuy rằng bình thường hơi quậy phá nhưng rất nghe lời.

Hành vi này của Độc Nhãn Nam là rất bảo thủ, có được thứ gì tốt đã muốn đem về nhà cất, chính là sợ hãi để ở đây quá lâu sẽ gặp phải nguy hiểm không thể tránh được.

Đều là nghĩ quá nhiều.

Có Lâm Phàm ở đây thì còn có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ, người khác gặp phải bọn họ đều phải cầu nguyện Lâm Phàm là một người tốt bụng, đừng có ra tay một chút đã đáng người ta đến te tua mới là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận