Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 658: Rơi xuống! (2)

Rơi xuống! (2)

Trong mắt đám người Độc Nhãn Nam, Pháp Môn là thứ thâm sâu khó đoán, vô cùng huyền diệu. Pháp môn mà bọn họ tu luyện trước đây không thể so được với Pháp Môn này, khoảng cách lớn đến khiến người khác kinh ngạc.

Đối với bọn họ, đây chính là phương pháp tu luyện của tộc Tinh Không.

Độc Nhãn Nam muốn đưa phương pháp tu luyện này cho Lâm Phàm, nhưng anh lại không hề có chút hứng thú với những thứ này, nghe không hiểu lắm những gì Độc Nhãn Nam nói.

Vẻ mặt của anh và ông Trương ngây ra nhìn Độc Nhãn Nam.

Chỉ có thể nói… đang nói gì vậy.

Sau đó, anh và ông Trương nhỏ giọng thì thầm.

Có phải đầu ông ta có vấn đề không.

Thật là kỳ lạ.

Nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.

Độc Nhãn Nam không tiếng động mà thở dài, thôi đi, không cần nói nhiều quá, ông ta biết đều là do mình nghĩ nhiều quá. Nói chuyện phương pháp tu luyện với hai bệnh nhân tâm thần hoàn toàn là việc lãng phí thời gian.

Trao đổi bình thường thì có lẽ không có vấn đề gì.

Nhưng nói đến mấy thứ cao siêu, thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Đối với Độc Nhãn Nam mà nói.

Điều ông ta tò mò nhất là rốt cuộc Lâm Phàm tu luyện thế nào, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không hiểu. Rõ ràng là anh dường như chẳng tu luyện mấy, nhưng sức lực thì lại mạnh đến đáng sợ. Dù sao cho đến bây giờ, ông ta chưa thấy được mấy người là đối thủ của anh.

Hoặc là nói… không ai có thể chống đỡ lâu trong tay anh.

Ở nơi nào đó.

Mục Hạo thở dốc nặng nề Anh ta cảm thấy vận may của mình không tốt, đặc biệt là sau khi đến núi Trường Bạch, vận may lại càng vô cùng kém, gặp Hoả Ma bị đánh một trận. Hơn nữa trước kia Ngô Thắng không phân bối phận với anh ta bây giờ cũng đã trở nên giỏi hơn, đây là chuyện mà Mục Hạo khó tha thứ nhất.

Vào lúc Mục Hạo đang nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Một giọng nói không tưởng tượng được đến truyền đến.

“Phiền não quá đi.”

Mục Hạo nghe thấy, quay đầu nhìn, sắc mặt trở nên kinh ngạc: “Là…”

Không sai.

Người xuất hiện chính là một người còn lại cùng bọn họ đi đến thiên thạch.

Trong mắt Mục Hạo, đối phương có vẻ sống rất tốt, tinh thần vô cùng tốt, so với lần gặp lúc trước thi còn giỏi hơn. Anh ta suy nghĩ một chút, chẳng lẽ tên này cũng có cơ hội.

Mẹ nó!

Cuối cùng, đừng nói chỉ có một mình tôi gặp khó khăn ở khắp nơi, mà không có chút thu hoạch nào.

Nếu đợi đến khi bậc bề trên đến, nhìn thấy tình trạng của anh ta, chắc chắn sẽ rất thất vọng, đến lúc đó tình hình sẽ không hay.

Đêm tối!

Lâm Phàm và ông Trương nằm ở đó, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Đám người Độc Nhãn Nam đang tu luyện. Phương pháp tu luyện mà Ngô Thắng giao dịch với bọn họ là Thổ Nạp Chi Pháp. Đối với bọn họ, phương pháp này giống như mở ra một cánh cửa để đến một thế giới mới vậy.

“Một lát tôi lại phải đi đến nơi xa lạ rồi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Có thể dẫn tôi đi cùng không?”

Lâm Phàm nói: “Có thể.”

Có lẽ là đã bị lừa gạt quá nhiều lần, ông Trương kêu gào: “Lại gạt tôi. Trước đây cậu cũng nói như vậy, nhưng không có lần nào thành công cả.”

Lâm Phàm cũng rất bất lực, vỗ về tâm trạng không vui của ông Trương, nói: “Không còn cách nào khác, tôi thật sự rất muốn đưa ông đi cùng, nhưng lần nào tôi cũng đều ngủ quên mất.”

Tà Vật Công Kê ngồi xổm ở một bên.

Hai loài người ngu ngốc ở trước mặt đúng là có bệnh mà, nó không tin là không có bệnh đấy có được hay không.

Toàn nói mấy chuyện gì đâu.

Nó nghe không hiểu gì cả.

Nó là nội ứng, ở bên cạnh Lâm Phàm, tâm tình của nó đã được nâng cao từ lâu, có tiến bộ rõ rệt. Dù sao dưới tình huống nguy hiểm thế này, bất kỳ ai cũng sẽ được nâng cao.

Từ từ.

Nếu ở đây có đồng hồ thì sẽ nhìn ra, đã sắp đến mười hai giờ rồi.

“Ông Trương, tôi đi đây.”

Lâm Phàm thì thầm.

Vừa dứt lời.

Anh nhắm mắt lại.

00:00.

Ngày ba mươi tháng sáu trôi qua.

Ngày một tháng bảy đến.

Tình cảnh ở nơi khác chính thức mở ra!

Mục tiêu được chọn: Con trai của trưởng trấn Thanh Dương, Lâm Phàm.

Nhiệm vụ: Tiêu diệt Yêu Chủ mạnh nhất thế giới này.

Chuyển giao sức mạnh thể chất: một trăm phần trăm.

Rơi xuống!

Bên tai truyền đến tiếng nói.

Rất lộn xộn.

“Mau chạy đi, yêu đến rồi, chúng ta sắp trở thành thức ăn của yêu rồi.”

“Trưởng trấn mới đâu rồi?”

“Ai biết, chắc trưởng trấn bị yêu ăn mất rồi.”

Những giọng nói đứt quãng truyền vào tai Lâm Phàm.

Lâm Phàm mở mắt, quả nhiên là thế giới xa lạ. Anh đã quen rồi, không còn sự tò mò như lần đầu nữa. Anh vẫn luôn xem đây là một giấc mơ, một giấc mơ dài đằng đẵng.

Sau đó.

Trong đầu anh hiện ra ký ức.

Thế giới mà yêu hoành hành, cuộc sống của loài người rất khó khăn, bị áp bức khắp nơi, đồng thời có một ngành nghề ra đời, gọi là người trừ yêu.

Mà trưởng trấn trước đây của trấn Thanh Dương đã bị yêu giết chết.

Lúc này.

Có người xông vào phòng.

“Cậu chủ, chúng ta mau chạy thôi. Yêu đến rồi, lực lượng phòng ngự trong trấn không thể nào chống lại sự xâm lược của yêu rồi, chúng ta mau chạy thôi.”

Người chạy vào đáng yêu, có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tình hình hiện tại có vẻ không ổn, khiến cô ấy vô cùng hoảng loạn.

Đây là người làm Thanh Liên, từ nhỏ đã được nhà họ Lâm nhận nuôi, lớn lên cùng Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận