Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 348: Cháu Trai, Chịu Oan Có Lợi Cho Cháu Đấy

Khung cảnh thành phố phế tích được hình thành trong không gian mô phỏng không ngừng vỡ nát, dần bị nứt ra, những số liệu màu xanh không ngừng chuyển động, cứ theo tình hình chiến đấu này thì kết quả cuối cùng chính là cả thành phố phế tích đều sẽ tan biến, từ đó sẽ được thế giới số liệu thay thế.

Cuộc chiến giữa song phương rất kích liệt, đây là cảm giác mà Lâm Phàm chưa từng có qua.

Trong lúc bị đánh bay.

Lâm Phàm nhìn lên bầu trời, khuôn mặt bắt đầu thay đổi

"Loại cảm giác này… rốt cuộc là sao đây?"

Anh cảm thấy rất vui sướng.

Nó còn vui sướng hơn cả khi uống coca nữa.

Cái loại đau đớn này làm cho anh rất hưng phấn, giống như là huyết quản trong anh đang sôi trào lên vậy.

"Đây rốt cuộc là cảm giác như thế nào đây?"

Hai chân Lâm Phàm đáp xuống đất, ầm một tiếng, mặt đất phế tích vỡ ra. Sau đó anh hóa thành một luồng sáng bay về phía Hắc Hồng, không có những kỹ xảo hoa mắt, chỉ đơn thuần là đòn tấn công đơn giản mà thôi.

Mỗi lần nhận công kích.

Cơ thể của Hắc Hồng đều sẽ xuất hiện những làn sóng chấn động, cứ như là số liệu có chút không ổn định vậy.

Thân ảnh chiến đấu thực sự rất nhanh.

Nhanh đến nỗi không thể bắt kịp, chỉ có thể thấy tàn ảnh mà thôi.

Những thành viên quan sát màn ảnh đều ngắm nhìn một cách ngơ ngác.

Bọn họ đã sớm bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức không biết nói gì nữa.

Nếu có thể… Họ chỉ có thể nói rằng đây thực sự là thấy ma rồi.

Người phụ trách cũng bối rối.

Thử cắt đứt dòng điện của thiết bị.

Nhưng khi nghĩ đến nếu cắt đứt dòng điện, vậy rất có khả năng gây ra ảnh hưởng về mặt tinh thần cho Lâm Phàm đang chìm trong không gian mô phỏng.

Chính ngay lúc ông ta không biết phải xử lý như thế nào.

Nhân viên công tác sợ hãi la lên: "Không ổn rồi, thiết bị bốc khói rồi."

"Cái gì?" Người phụ trách kinh hãi.

"Số liệu vận chuyển đã gần đạt tới mức cực hạn, thiết bị không thể chống đỡ nỗi sự vận hành siêu tốc như vậy được."

Nhân viên công tác chưa từng có gặp qua tình huống như hiện tại.

Cũng giống với người phụ trách vậy.

Bối rối không biết nên làm gì.

Hình ảnh bông tuyết trên màn ảnh lớn càng ngày càng nhiều, hình ảnh dần dần mờ nhạt đi, các thành viên sớm đã xem đến mê hồn rồi, ai mà muốn chuyện này xảy ra chứ, chỉ đành oán trách thôi.

"Kỹ thuật, kỹ thuật xử lý đi chứ."

Nhân viên kỹ thuật ngơ ngác, làm được gì chứ, sắp nổ rồi.

Các thành viên thúc giục, trong lòng đều chửi mắng, kỹ thuật vô dụng, bây giờ là thời khắc quan trọng, có thể nào giúp ích tí không? Làm ơn ổn định màn ảnh cho chúng tôi đi.

Kỹ thuật nhân viên cũng bối rối, khung cảnh trước mắt này chắc anh ta muốn thấy sao?

Các người có thể nhìn cái thiết bị trước được không? Nó đã bốc khói rồi, còn phát ra tiếng nữa chứ.

Ầm!

Cạch Cạch!

Trong thiết bị truyền ra tiếng động, sương khói càng lúc càng nhiều.

“Tránh ra.”

"Tránh hết ra đi."

Nhân viên công tác vội vàng tiến lên, chỉ sợ thiết bị sẽ phát nổ. Lỡ như mà phát nổ thì ảnh hưởng rất kinh khủng, cũng sẽ gây hại đến những người khác.

Chính lúc nhân viên hô lên câu này.

Thiết bị đã bốc lửa, dừng lại. Màn ảnh lớn hoàn toàn trở thành một màn bông tuyết trắng tinh, và rồi các gian kính của thiết bị đều mở ra. Lâm Phàm nằm ở trong đó nhắm chặt đôi mắt, cũng không biết còn sống hay đã chết.

"Mau cứu người."

Nhân viên công tác hô.

Ông Trương vừa định tiến lên, đã bị Lưu Ảnh ngăn lại, bây giờ tình trạng của thiết bị cũng không được xác định, lỡ như phát nổ thì làm sao đây.

Lúc này.

Lâm Phàm mở mắt ra. Ánh mắt có chút mơ màng nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục bình thường trở lại, trong mắt có chút vui vẻ.

"Lại trở lại rồi à?"

Anh gặp phải một kẻ thực sự rất mạnh trong hoàn cảnh lạ lẫm đó, đó là sự mạnh mẽ mà anh chưa từng cảm nhận qua, có thể khiến cho Lâm Phàm cảm thấy đau đớn, vài lần muốn la đau nhưng anh đã kìm lại.

Ngay thời điểm cuối cùng, anh đã thắng.

Cuối cùng thì anh cũng đánh thắng cái tên thần bí thích động tay đánh người khác kia.

Chỉ là bây giờ anh rất muốn trải nghiệm lại cảm giác đó.

Thật sự rất muốn.

Ông Trương và Tiểu Bảo chạy đến chỗ Lâm Phàm. Hai người xem xét cơ thể Lâm Phàm, quan tâm nói: "Có sao không?"

"Không sao."

Lâm Phàm cười nói, sau đó rất tò mò: "Vừa nãy tôi mới đi đến một chỗ thần bí, không thấy hai người. Hai người đã đi đâu thế? Tôi còn tưởng lạc mất hai người rồi chứ.”

"Chúng tôi nãy giờ vẫn ở đây mà." Ông Trương nói.

Tiểu Bảo gật đầu: "Đúng vậy đấy."

Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt nhớ nhung nói: "Tôi rất muốn thử lại cảm giác vừa nãy. Ông Trương, nó giống như cảm giác trước đó ông giúp tôi tu luyện vậy đấy, tôi nghĩ đây chắc có lẽ chính là chiến đấu rồi."

Bởi vì không gian mô phỏng, Lâm Phàm lại khai phá ra một loại sở thích đặc biệt.

Uống coca, đam mê luyện tập, thích chiến đấu.

Lưu Ảnh nói: "Lâm Phàm, anh thật sự rất lợi hại, trận chiến vừa nãy chúng tôi đều đã xem rồi, thực sự rất mạnh."

Lời anh ta nói không hề là dối trá, mà là lời thật lòng. Cho dù không thấy rõ động tác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thật lợi hại.

"Thật à?" Lâm Phàm mỉm cười.

Anh cảm thấy mình cũng bình thường thôi, không lợi hại như những người khác nói, sau này còn cần phải tiếp tục cố gắng luyện tập nữa.

Cuồng Long đi đến trước mặt Từ Tử Hạo, vỗ vai của cậu ta, sau đó bắt đầu xé áo của mình, rẹt một tiếng, chiếc áo trên người liền thành mảnh vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận