Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1200: Đồng chí này không biết điều gì cả (2)

Đồng chí này không biết điều gì cả (2)

Điện thoại reo lên.

Có tin nhắn đến.

Mở ra xem.

“Đường Nại Nhất: Chú ơi, chú đang ở đâu?”

“Chú đang ở trên đường. ”

Mất việc và lang thang trên đường không phải là một điều đáng xấu hổ.

“Đường Nại Nhất: Chú, chú không đi làm hả. Bây giờ học sinh đang trong giờ học, lẽ ra chú đang trực ban chứ, không phải chú trốn việc đấy chứ?”

“Không, vừa mới bị sa thải.”

“Đường Nại Nhất: Ôi, thật là một ông chú tội nghiệp, trở thành một người vô công rỗi nghề.”

“Vẫn ổn, chú đang cố gắng tìm việc.”

Lúc này, Đường Nại Nhất đang ở thành phố Đồng Dương xa xăm, nhìn thấy tin nhắn thì rơi vào trầm tư.

Cô hơi nghi ngờ rằng chú mình là Chiến binh của ánh sáng.

Không có bằng chứng, chỉ là nghi ngờ thôi.

Nhưng... tin nhắn của chú gửi đến, cô hơi bối rối, nếu là Chiến Binh Ánh Sáng thì sao lại đi làm, còn phải cố gắng tìm kiếm việc làm, đây là một chuyện đáng để suy ngẫm.

Hạ Thanh Diệu vỗ vỗ Đường Nại Nhất đang ngẩn người.

"Lại đang nghĩ gì vậy?"

“Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới một số chuyện.” Đường Nại Nhất lắc đầu, cô không nói ra sự nghi ngờ, luôn cảm thấy dù nói ra cũng không ai tin, nhưng có một số chuyện chôn sâu trong lòng, luôn muốn chia sẻ với người.

"Thanh Diệu, tôi nói với cô chuyện này, tôi luôn nghi ngờ rằng chú tôi là Chiến Binh Ánh Sáng, cô thấy việc này có khả thi không?"

Hạ Thanh Diệu cười nói: "Sao mà có chuyện đó được."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cô xem cái này sẽ hiểu..." Đường Nại Nhất đưa tin nhắn mà người chú đã gửi cho cô lúc trước cho Hạ Thanh Diệu xem, chính là tin nhắn mà Đường Nại Nhất đã gửi cho Lâm Phàm khi cô sắp chết.

Vốn dĩ, Hạ Thanh Diệu không có ý nghĩ kỳ lạ như Nại Nhất.

Nhưng khi xem tin nhắn...

Dần dần rơi vào trầm tư.

Nội dung tin nhắn có vấn đề gì đó.

Một trong những tin nhắn là...

“Gửi địa chỉ cho chú. ”

Bốn chữ này rất có vấn đề.

Tuy nhiên, Đường Nại Nhất không gửi địa chỉ cho bên kia, hơn nữa về thời gian, cũng có gì đó không đúng lắm, vì vậy, suy nghĩ của Hạ Thanh Diệu cũng giống như của Nại Nhất, đã nghi ngờ sâu sắc về điều đó.

"Chắc là… không phải đâu."

"Nhưng mà, cứ hỏi trực tiếp chú ấy là được rồi mà, nhỡ đâu chú ấy thừa nhận thì sao."

Đường Nại Nhất nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Đúng ha..."

Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho Lâm Phàm.

Lúc này Lâm Phàm đang xách cái hộp đi trên phố phát hiện người qua đường trở nên kỳ lạ, ban đầu không có biểu hiện gì kỳ lạ, nhưng vừa nãy, ai cũng cúi đầu xem điện thoại.

Cùng lúc đó, có một giọng nói truyền đến.

"Vãi, mọi người mau xem tin tức trên điện thoại, Chiến Binh Ánh Sáng thật sự tồn tại."

"Không đời nào."

"Cái gì mà không đời nào, chính phủ đã ra mặt để nói điều đó, hơn nữa Trần Kiện Kiện còn chấp nhận phỏng vấn."

Mọi người cúi đầu xem tin tức trên điện thoại.

Các tin tức rất hấp dẫn.

“Đích thân họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Trần Kiện Kiện đã kể bí mật của ông với Chiến Binh Ánh Sáng!”

"Câu chuyện về thầy Trần Kiện Kiện và Chiến Binh Ánh Sáng bắt đầu vào đêm hôm đó!”

"Đội quân dẹp loạn của thành phố Cẩm Châu, thành phố Đồng Dương, thành phố Huy đã tận mắt chứng kiến.”

“Ánh sáng thực sự tồn tại! ”

...

Rất nhiều tin tức tương tự.

Đối với những người thường, cuộc sống của họ rất đơn giản, rất bình thường, nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy những tin tức đó, họ thực sự bùng nổ hoàn toàn tại chỗ.

Vậy mà Chiến Binh Ánh Sáng lại thực sự tồn tại ...

Điều này quá là kịch tính.

Hay là để tạo cho họ sự tự tin, cố ý kể những câu chuyện hài cho họ.

Có điều tin tức thời sự đã được đưa ra.

Sao mà giả được!

Có lẽ điều này là thật.

Những lời của người qua đường nói chuyện với nhau đều truyền đến tai của Lâm Phàm.

“Xem ra nhiệm vụ của mình, sắp hoàn thành rồi.”

Việc cần làm tiếp theo chính là chờ đợi, khi ánh sáng chiếu rọi khắp toàn bộ thế giới, đó chính là lúc nhiệm vụ đã hoàn thành, không ngờ lại đơn giản như vậy.

Về phần nhiệm vụ đã hoàn thành trước đó...

Anh chuẩn bị lại tiếp tục tìm một công việc.

Cẩn thận suy nghĩ, nên tìm việc gì mới là tốt đây, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên tìm một công việc không yêu cầu quá cao, ví dụ như quán cơm lúc trước, cả ngày đều rất bận rộn, trong quá trình đưa đồ ăn, có người yêu cầu ánh sáng xuất hiện, cũng rất dễ xảy ra tình huống lúc trước.

Cuối cùng, Lâm Phàm tìm được một công việc cũng không tệ, nhân viên bảo vệ trong một khu dân cư, yêu cần phải đi tuần tra trong khu dân cư, tự do hoạt động, sẽ không xảy ra tình huống như lúc trước.

Bao ăn bao ở, tiền lương một ngàn tám.

Công việc không tồi.

Lúc không có chuyện gì làm.

Lâm Phàm sẽ chơi điện thoại, Trần Kiện Kiện lại tái xuất lần nữa, đương nhiên, anh ta không sáng tác tác phẩm mới, mà là diễn thuyết về câu chuyện lúc anh ta cùng Quang Chi Chiến Sĩ, fan hâm mộ của anh ta đa số đều là nam, cũng đã từng có số lượng fan hâm mộ đông nhất là thiếu nhi, nhưng bây giờ nhiều nhất là đàn ông trưởng thành.

Lão già Trần Kiện Kiện được sống lại tuổi thanh xuân lần thứ hai.

Cảm giác không tồi.

Quả thật là so với lúc sáng tác thoải mái hơn nhiều, được nhiều nơi mời tới để diễn thuyết, phí biểu diễn cũng không thấp, chỉ cần là nơi anh ta xuất hiện, chắc chắn sẽ có những tiếng reo hò đến kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận