Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1078: Hắn chạy rất nhanh, chúng ta rất nhanh sẽ đuổi kịp thôi (2)

Hắn chạy rất nhanh, chúng ta rất nhanh sẽ đuổi kịp thôi (2)

Độc Nhãn Nam đứng dậy, đập mạnh vào cái bàn, cái bàn bốn chân vỡ tung tóe, rời đầy trên đất.

“Ông có ý kiến sao?”

Ánh mắt nhìn thẳng đối phương, ánh mắt độc tài sắc bén, ai nhìn thấy cũng sẽ bị kinh hãi, rất có tính uy hiếp.

Lãnh đạo quả thực bị Độc Nhãn Nam dọa sợ, lui về phía sau mấy bước, sau đó nói: “Tôi không phục, cho dù ông là lãnh đạo của Cục đặc biệt thành phố Duyên Hải, cũng không thể vô duyên vô cớ muốn giáng chức tôi được.”

Độc Nhãn Nam khinh thường nhìn ông ta một cái, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho cấp trên.

Bên trong không nói chuyện gì.

Cũng không đề cập đến bất kỳ nguyên nhân nào.

Chỉ nói một câu…

“Tôi cần tất cả quyền lơi của ngành giáo dục thành phố Duyên Hải.”

Người bên kia điện thoải, cười ha ha nói: “Từ Chính Dương ông muốn quản vậy thì để cho ông quản, từ nay về sau do ông định đoạt.”

Lãnh đạo nghe nói như vậy, sắc mặt trắng hơn.

Một lúc sau.

Độc Nhãn Nam đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Phàm đang sờ đầu nhóc con, cười hi hi nói chuyện với đối phương, ông ta biết, bản thân xử lý rất tốt, rất bá đạo, chỉ có như vậy mới đúng.

“Ha ha.” Độc Nhãn Nam cười thành tiếng, phá vỡ khung cảnh ấm áp lúc này: “Chuyện này đã giải quyết xong, giới thiệu cho các cậu một chút, hiểu trưởng mới nhậm chức của trường học, hiệu trưởng Chu, đồng thời cũng là giáo viên môn ngữ văn của trường học.”

Ông ta đã để Kim Hòa Lỵ điều tra tất cả các giáo viên của trường học, trong thời gian ngắn nhất chọn ra người phù hợp.

Thầy giáo Chu rất choáng váng, vài phút trước còn đạng ở trên lớp dạy học, sau đó lại được bổ nhiêm làm hiệu trưởng, nhìn chung giống như đang nằm mơ vậy.

Lâm Phàm sờ đầu nhóc con nói: “Sau này có thể đi học rồi.”

Trong mắt nhóc con lóe lên ánh sáng hi vọng.

“Cảm ơn anh trai.”

Lâm Phàm nghe được bốn chữ “cảm ơn anh trai” thì rất vui vẻ, giống như như một cường giả tuyệt thế chân chính đã được mài giũa, cảm giác vui vẻ kia thật sự là rất khó nói rõ.

Ra ngoài trường học.

Độc Nhãn Nam vỗ bả vai Lâm Phàm nói: “Tình huống này chỉ là một ví dụ thôi, không cần quá để ý đâu.”

Lâm Phàm nói: “Không, tôi chắc chắn là còn rất nhiều, người tôi bảo vệ đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi tin tưởng nhất định có thể thay đổi được.”

Độc Nhãn Nam nói: “Tôi giúp cậu, những chuyện này đều giao cho tôi đi, được không.”

“Cùng nhau cố gắng được không?” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Độc Nhãn Nam nói: “Được.”

Ông Trương kéo quần áo của Lâm Phàm nói: “Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn nhiều chưa?”

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Phàm trả lời.

Ông Trương thở phào, ông ta sợ Lâm Phàm đau lòng, sau đó rất tán thưởng nhìn Độc Nhãn Nam nói: “Ông thực sự là một người tốt đấy, tôi muốn giúp ông mọc ra con mắt, tồi bằng lòng giúp ông chữa trị, ông có tin tưởng tôi không?”

Giống như đã từng quen biết.

Cảnh tượng giống như đã từng quen biết.

Độc Nhãn Nam lấy điện thoại ra.

“Alo! Alo!”

“Cái gì! Nghe không rõ, tín hiệu không tốt sao, đợi tôi đi ra chỗ khác.”

“Được, được…”

Vẻ mặt rất bình tĩnh rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Ông Trương.

Ông Trương thất vọng nói: “Có phải là ông ta không tin tưởng tôi không?”

Lâm Phàm an ủi nói: “Không đâu, không phải là ông ta nói tín hiệu không tốt sao, đi ra chỗ khác nghe máy, chúng ta qua bên kia chờ ông ta trở về đi.”

“Được.”

Sau khi được Lâm Phàm an ủi, tâm trạng ông Trương tốt hơn rất nhiều.

Ông chủ cửa hàng đã đi rồi.

Người phụ nữ cảm động đến rơi nước mắt cũng đi rồi.

Chỉ còn lại đám người Lâm Phàm ngồi xổm bên lề đường, chờ đợi.

Ông Trương phát hiện con kiến đang đi lại trên đường, liền nhìn kỹ, còn lôi kéo Lâm Phàm cùng nhau nhìn, bình thường những cảnh tượng nhỏ bé không có gì đặc biệt, đối với bọn họ mà nói, lại rất thú vị.

Nhân Sâm nằm trên người Gà Mái ngủ.

Tà Vật Công Kê có chút bất đắc dĩ, cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, tên kia đã chạy trốn rồi, còn đợi cái gì nữa chứ, về nhà thôi.

Tuy Lâm Phàm nhìn con kiến nhưng thực ra anh đang nghĩ đến một chuyện, vẫn là những chuyện trước đây anh đã nghĩ.

Tôi nên thay đổi như thế nào.

Anh biết, loại chuyện này cũng không phải là thiểu số, thậm chí còn rất nhiều.

Đột nhiên.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Từ nơi tối tăm nào đó, dường như có người đang nhìn anh, không nhìn thấy bóng dáng nhưng có thể cảm giác được.

Ông Trương nói: “Sao vậy?”

Lâm Phàm chỉ về phương xa: “Nơi đó… có người đang nhìn tôi.”

Ông Trương nói: “Có cần tìm hắn không?”

Lâm Phàm nói: “Chúng ta không đợi Độc Nhãn Nam sao?”

Lúc này ông Trương kiêu ngạo tỏ ra là một thầy châm cứu hiếm có trong vũ trụ.

“Không, tôi bằng lòng giúp ông ta châm cứu, nhưng ông ta lại đi gọi điện thoại, chắc chắn là không tin tôi, tôi hiện tại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cho dù ông ta có cầu xin tôi, thì tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu.”

Ông Trương kiêu ngạo tự có tính toán của riêng mình.

Nếu như Độc Nhãn Nam biết được suy nghĩ của ông Trương.

Chắ chắn sẽ cảm kích đến khóc ròng mất.

Trời ạ, tôi thay mặt tổ tông mười tám đời lòng nhân ái của ông.

Độc Nhãn Nam đã nếm qua mấy lần thiệt thòi rồi, mấy lần trước đã nghĩ là sẽ không mắc lừa đâu, nhưng lòng hiếu kỳ của con người vĩnh viễn không có điểm dừng, cũng chính là khả năng tự tìm cái chết đầu tiên, cho dù biết là có hố những vẫn ôm hi vọng lần sau sẽ không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận