Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 593: Đàn gảy tai trâu, các người đang nói gì? (3)

Nhìn Lâm Phàm bị Tử Thần đập vào đầu, tim cậu ta như muốn vỡ tung, ngay cả cường giả có thể trấn áp được Hải Thần cũng không thể chống lại được Tử Thần.

Nhưng rất nhanh.

Cậu ta thấy Lâm Phàm xoa đầu, giống như không bị gì cả.

Không như cậu ta tưởng tượng đầu anh bị vỡ ra.

Điều này đã mang lại cho cậu ta hy vọng mới.

Rất nhanh.

Cậu ta lại nhìn thấy Lâm Phàm bị Tử Thần dùng quyền trượng đập vào đầu.

Trái tim lại trở nên căng thẳng.

Nhưng lại rất nhanh.

Anh không sao cả.

Chết tiệt!

Có cần như vậy không?

Tâm trạng giống như đang đi tàu lượn.

“Không thể nào.”

Tử Thần giận dữ nói, ông ta không để ý đến cây quyền trượng trong tay đã có vết nứt, hai đòn dữ dội vừa rồi đã ảnh hưởng rất lớn đến quyền trượng, nhưng ông ta không để ý đến chút thay đổi nhỏ như vậy.

Nếu Tử Thần biết quyền trượng xảy ra vấn đề.

Chỉ sợ ông ta sẽ tức đến mức nổ tung.

Vào lúc này.

Tử Thần vung quyền trượng, màn sương đen biến thành một con Tử Long to lớn lao về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm đấm một đấm, trực tiếp đánh tan màn sương đen.

Đối với anh.

Nó không có sức sát thương.

“Lực lượng Tử Thần, tiến lên.”

Tử Thần giận dữ gầm lên, những cái xác không hồn mà ông ta tạo ra lao về phía Lâm Phàm, tuy nói những cái xác không hồn này không quá mạnh, nhưng số lượng quá đông, thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi.

“Hành động hèn hạ.”

Lâm Phàm rất khinh thường hành động của Tử Thần.

Chiến đấu là phải dựa vào chính mình.

Nhưng ông ta lại dùng sức mạnh của người khác.

Lâm Phàm gầm lên một tiếng.

Đấm một đấm.

Nắm đấm bật ra, sức mạnh lan ra, vô tận, hoàn toàn không thấy giới hạn.

Trong nháy mắt Lâm Phàm đã đẩy hầu hết những xác không hồn đó đi.

Đối với Lâm Phàm.

Anh không có hứng thú với những cái xác không hồn này.

Sau đó anh lao thẳng về phía Tử Thần.

"Đây là trận đấu giữa ông và tôi, tôi không hy vọng sẽ xuất hiện người thứ ba hoặc nhiều hơn tham gia vào."

Lâm Phàm không tới trước mặt Tử Thần, mà là nắm chặt năm ngón tay, nhắm ngay mục tiêu đấm một đấm, một khi sức mạnh thuần túy nhất bộc phát, tự nhiên sẽ hủy diệt cả đất trời.

Sắc mặt Tử Thần thay đổi.

Cảm nhận được sức mạnh bùng nổ từ đối phương, sức mạnh đè nén dâng lên.

Thật đáng sợ.

Tử Thần tức giận gầm lên, gió lốc nổi lên, thân hình to lớn hơn, hai mắt phát ra tia sáng đen, giơ cao quyền trượng, hung hăng đấm về phía Lâm Phàm.

Quyền trượng va chạm với nắm đấm của anh.

Một tiếng ma sát vang lên.

Sắc mặt Tử Thần thay đổi.

Ông ta nhìn cây quyền trượng của mình bị nổ tung với dáng vẻ không thể tin được, giống như gặp ma, cây quyền trượng cứng rắn có sức hủy diệt như vậy lại vỡ vụn, việc này khiến ông ta không thể nào tin được.

“Đùng!”

Nắm đấm xuyên qua.

Cơ thể của Tử Thần bị chấn động, rõ ràng là nó đã bị ảnh hưởng.

Lâm Phàm nói: “Ông cầm một cây quyền trượng rất mạnh, nhưng không thể không nói, cây quyền trượng của ông không đủ rắn chắc, nếu nó đủ rắn chắc, chắc chắn tôi đã không thể đấm vỡ nó.”

Tử Thần mở to mắt chó, cúi đầu nhìn thấy quyền trượng đã vỡ từng mảnh.

Tức giận đến mức nổi gân xanh.

Áo Lai Mỗ kinh hãi nói: "Quyền trượng tượng trưng cho sức mạnh của Tử Thần thế nhưng nó đã bị vỡ tan, điều này sao có thể..."

Trong các thần thoại cổ xưa, quyền trượng chính là nguồn sức mạnh của Tử Thần.

Điều khiển đội quân vong linh.

Vô cùng rắn chắc.

Nếu ai có được quyền trượng của Tử Thần, người đó có thể sử dụng sức mạnh từ Tử Thần, đây là những câu chuyện được lưu truyền.

Áo Lai Mỗ từ nhỏ đã nghe những câu chuyện này mà lớn lên,

Khi thần thoại thật sự xuất hiện trước mặt.

Cậu ta đã bị sốc.

Hơn nữa đó là sự sợ hãi.

Lâm Phàm không nói gì nhiều, anh luôn chiến đấu theo suy nghĩ của riêng mình, quyền trượng gãy chẳng liên quan gì đến anh, chiến đấu thì sao có thể không phá hủy những đồ vật này kia, đây đều là những chuyện hết sức bình thường.

Mặc dù... Tử Thần có vẻ rất tức giận vì điều này.

Nhưng tức giận cũng là một phương thức kích thích sức mạnh.

“Tử Thần, tiếp theo tôi sẽ rất nghiêm túc.” Lâm Phàm nói.

Tử Thần ngỡ ngàng...

Nghiêm túc?

Vậy vừa rồi là gì?

Khi Tử Thần còn đang rối rắm không biết Lâm Phàm đang nói gì đó.

Vừa chuẩn bị chiến đấu nghiêm túc, Lâm Phàm đã bắt đầu động thủ rồi.

Trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Tử Thần.

Giơ tay lên!

Đấm một đấm!

Ầm ầm!

Một loạt âm thanh nặng nề vang lên, sắc mặt Tử Thần đột nhiên thay đổi, ngực hứng chịu những trận đòn hết lần này đến lần khác, đối với ông ta, ông ta thân là Tử Thần, rất khó bị thương, ông ta có các linh hồn tạo thành màn sương đen, có thể tránh được những thương tổn thể xác bình thường.

Nhưng mà bây giờ…

Ông ta có thể khẳng định, mình thực sự đã bị thương rồi.

Tử Thần cúi đầu xuống nhìn ngực, chỉ thấy nơi đó hiện lên những vết rạn nứt, chúng giống như những đường vân lưu lại sau khi bị sét đánh, lấy trái tim làm trung tâm, cứ thế tỏa ra bốn phía.

Ông ta cúi đầu nhìn.

Rất lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm lại xuất hiện trước mặt Tử Thần, năm ngón tay mở ra, giáng thêm một chưởng nữa, ầm một tiếng, chưởng lực vô cùng lớn, chưởng lực hùng mạnh trực tiếp hình thành sóng xung kích, bao phủ lấy Tử Thần chỉ trong nháy mắt.

“Hả?”

Anh dừng tay.

Nhìn thấy toàn thân Tử Thần đổ máu, anh nhíu mày nói: “Tình huống gì đây, sao ông không đánh trả?”

Anh cho rằng sự việc không nên xảy ra như vậy.

Tử Thần thực sự rất mạnh.

Từ hơi thở có thể cảm nhận được.

Tử Thần đã nhận lấy hai chiêu của anh.

Nhưng ngay cả một chút phản ứng thôi cũng không có.

Trong đầu anh thầm nghĩ.

Ông ta cho rằng anh không đủ lợi hại sao?

Tử Thần nghe không hiểu lời Lâm Phàm.

Nếu có thể nghe hiểu lời anh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận