Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 900: Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (8)

Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (8)

Nhưng chuyện mà Lâm Phàm nói lại làm cho cô không nhịn được cười ra tiếng, rốt cuộc là loại chuyện gì mới có thể khiến anh ấy nghiêm túc một chút đây?

Cuối cùng.

"Được."

Mộ Thanh nhẹ nhõm cả người.

Áp lực biến mất, khiến cô có một loại nhẹ nhõm chưa từng có.

Về phần Lâm Phàm vẫn cứ gọi cô là vợ.

Cô có cảm giác mình không thể nào tránh khỏi bàn tay ma quỷ của đối phương, có lẽ... bản thân thật sự bị anh chiếm lấy rồi.

Nơi xa.

Hà Mộc nhìn thấy tình hình ở hiện trường, mồ hôi lạnh ứa ra.

Thật đáng sợ.

"Lực lượng thật khủng khiếp, may mắn là không chạy trốn tới vị trí đó, nếu không chắc chắn sẽ bị chết chùm."

Hà Mộc lui về sau, lẫn mất vào nơi xa, vụng trộm nhìn chăm chú vào tình hình ở hiện trường.

Một cú đánh bình thường thôi mà đã tạo thành uy lực như vậy, anh ta cả đời cũng không dám tưởng tượng ra một màn này.

Còn ai có thể tiếp được một chiêu này đây?

Sợ là con người không ai có khả năng.

......

Hội Ám Ảnh biết được tin tức đầu tiên.

Những người cử đi thanh tẩy kẻ phản bội tổ chức, một người cũng không trở về.

Đồng thời tổn thất một nhân vật cấp cao.

Có thành viên hội Ám Ảnh đến hiện trường tìm kiếm, trừ tìm được cái mặt nạ sói ra, ngay cả một mảnh xương cũng không còn, ngược lại nhìn thấy vết tích trên mặt đất kia, dọa cho bọn họ hồn phi phách tán.

Là một vị thần nào đó ra tay ư?

Nếu không sao có thể tạo thành cảnh tượng như vậy?

Lúc Bắc Đào biết được chuyện này, ông ta căn bản không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Lâm Phàm ra tay, chắc là Mộ Thanh đã tỏ rõ thái độ, Lâm Phàm biết được sự thật, không thèm để ý, sau đó tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

"Kỳ quái, theo tôi biết, Lâm Phàm rất ít khi giết người."

Ông ta có chút không rõ ràng cho lắm.

Xác thực là như vậy.

Lúc ông ta lẩn vào đám người đại tộc Tinh Không, Lâm Phàm phát sinh mâu thuẫn với rất nhiều người, nhưng mặc kệ đối phương khiêu khích thế nào, cùng lắm là chỉ bị đánh cho một trận tơi bời mà thôi.

Nôn chút máu, cơ thể bị thương một chút.

Rồi vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ.

Còn chuyện như bây giờ... Rất ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta rất muốn biết, rốt cuộc tên kia đã nói gì với Lâm Phàm, đắc tội đối phương đến cỡ này, có chút vấn đề.

Trong văn phòng.

Kim Hòa Lỵ cầm một tập tài liệu đẩy đến trước mặt Độc Nhãn Nam: "Nhìn thử đi."

"Tài liệu gì đây?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Kim Hòa Lỵ nói: "Nặc danh gửi đến."

Độc Nhãn Nam rất tò mò, nặc danh gửi tài liệu cho cục đặc biệt, nếu như là thứ gì có ích, sao phải dùng nặc danh, lấy tên thật đi lãnh thưởng không phải tốt sao?

Lật xem.

Vẻ mặt ông ta dần dần trở nên nghiêm túc, một mực đọc đến cuối cùng, Độc Nhãn Nam bỏ tài liệu vào ngăn kéo bàn làm việc.

"Ừm, đã đọc rồi, đi làm việc đi."

Kim Hòa Lỵ nói: "Không hỏi xem là thế nào ư?"

Độc Nhãn Nam nói: "Không cần hỏi, không cần phải để ý đến, đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai, chuyện này chỉ có cô biết, tôi biết, nghĩ kỹ một chút quan hệ lợi hại trong đó, cô sẽ rõ ràng thôi."

Kim Hòa Lỵ đi ra khỏi văn phòng, cau mày, nhớ lại lời nói của lãnh đạo.

Suy nghĩ kỹ một chút quan hệ lợi hại...

Một lát sau.

Cô ta hiểu ra rõ ràng rồi, lắc đầu cười, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Độc Nhãn Nam xoay ghế dựa sau lưng, thông qua cửa sổ, nhìn thành phố phồn hoa bên ngoài.

"Người gửi tới này, không biết Lâm Phàm là ai sao?"

"Động tới người phụ nữ của cậu ta, chính là muốn chết."

Đột nhiên, Độc Nhãn Nam cảm giác hội Ám Ảnh cũng không đáng sợ nữa. Với chỉ số thông minh này, không tìm hiểu tính cách, sự yêu thích của Lâm Phàm, cứ cho là phơi bày thân phận thật sự của đối phương ra ngoài ánh sáng là sẽ chiếm được lợi ích sao?

Không biết cậu ta đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn à?

Làm nổi lên cơn điên của cậu ta, cậu ta chém chết các người.

Độc Nhãn Nam rất muốn biết hội Ám Ảnh đặt ở đâu, lại có ai tham gia, nhưng ông ta biết, có thể điều tra từ bất kỳ đầu mối nào, duy nhất không thể ra tay từ người bên cạnh Lâm Phàm.

Một khi được Lâm Phàm xem như người một nhà.

Lâm Phàm sẽ dành cho đối phương ấm áp cùng sự bao dung vô hạn.

Điều này ông ta đã biết được từ Hách Nhân.

Độc Nhãn Nam cười cười, mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách.

《 Làm thế nào để có được tình cảm chân thành của bệnh nhân tâm thần 》

Không sai.

Độc Nhãn Nam có một mục tiêu xa vời.

Ông ta không muốn trở thành bạn bè của Lâm Phàm, mà là tình cảm chân thành, lúc này mới xứng với thân phận lãnh đạo cục đặc biệt của thành phố Duyên Hải.

Ngày mười lăm tháng tám!

Thời tiết rất tốt.

Sao Kim.

Long Thần đột nhiên mở to mắt, hai luồng ánh sáng xuyên qua vũ trụ, quấy phá năng lượng của vũ trụ.

Hít sâu một hơi.

"Thật quá đáng, đã nói đấu cùng ta một trận, ngươi quên rồi sao?"

Long Thần ngồi im trên sao Kim chờ Lâm Phàm đến.

Thế nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Khiến ông ta rất tức giận.

Cường giả với cường giả quyết chiến, bất kể là ai, hai bên đều nên coi trọng đối phương, mà ông ta cảm giác mình giống như một tên ngốc, ở chỗ này chờ đợi, ngay cả chút tin tức cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận