Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 338: Dì, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi

"Xong đời rồi, lần này tài xế bán nhà rồi."

"Bán nhà? Tôi thất anh ta phải bán vợ thì đúng hơn."

"Chúng tôi lái xe gặp phải những chiếc xe sang này đều giữa khoảng cách với họ ít nhất mười mét, ngay cả đến gần một xăng-ti-mét cũng không dám. Chiếc xe van này đúng là tốt thật, không chỉ đi sát bên mà còn chủ động hôn người ta, theo tôi suy đoán, tài xế chiếc xe van này chắc chắn là một mỹ nữ muốn dựa hơi đại gia, phim truyền hình cũng đều diễn như vậy mà."

"Phim truyền hình mà anh nói, chính là bạch liên hoa giả ngốc tông vào xe tổng tài bá đạo cao lãnh, không thích người đẹp, chỉ thích những người có cá tính sao?"

"Anh xem qua rồi à?"

"Xem rồi, có chút thú vị."

Người dân xung quanh bàn luận, một số lấy điện thoại di động ra chụp hình. Dù không phải là sự kiện lớn nhưng vấn đề này khá thú vị.

Bên trong xe.

“Chu tổng, làm sao đây?” Vương tổng nuốt nước bọt, thực sự có chút luống cuống, không dám xuống xe vì sợ bị người ta đánh, nếu bị đánh có thể giải quyết được chuyện này, thì anh ta thà bị đánh, lỡ như người ta bắt bồi thường, thế thì thật sự xong đời rồi.

Đơn hàng nhận được trong thời gian này coi như làm vô ích rồi, ông chủ đó cũng mất luôn.

"Đừng hoảng." Chu tổng dựa lưng vào ghế ô tô,

Lặng lẽ châm một điếu thuốc, sau đó đưa cho Vương Nhị Đản một điếu, hai người ngồi ở trong xe không nói lời nào, khói thuốc nghi ngút, tâm trạng bọn họ lúc này đang rất kìm nén.

Cảm giác rất là buồn chán cùng cực.

Vương Nhị Đản quay đầu lại, nhìn tinh tinh đang ngồi phía sau.

Nếu thực sự không bồi thường nổi, thì chỉ có thể bán tinh tinh.

Ít nhất nó cũng đáng giá một số tiền.

Chu tổng vỗ đầu Vương Nhị Đản: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, nó là nhân viên của chúng ta."

Không lâu sau, bọn họ hút thuốc xong, mở cửa xe chuẩn bị cho tình huống xấu nhất thì nhìn thấy một vệ sĩ mặc đồ đen từ trong xe, khí thế lạnh lùng đi tới.

Chu Hổ và Vương Nhị Đản dựa lưng vào xe, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Lai giả bất thiện.

Bọn họ từng là người lăn lộn trong nghề này, thời trước hòa cùng xã hội, cầm dao chém người, sau này chuyên đi bắt cóc nhà giàu, dù nói thế nào cũng không phải là những nhân vật danh tiếng vang dội, nhưng cũng từng trải sự đời.

Chỉ là là tình hình hiện tại khiến họ sợ hãi.

Vài tên vệ sĩ vây quanh họ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn họ, họ thấy mà hoảng sợ, như thể sắp bị một con hổ đến nuốt chửng.

"Mấy vị đại ca, có gì từ từ nói, chúng tôi không phải cố ý, vừa rồi tôi phát bệnh, tôi bị chứng bại liệt gián tiếp, anh xem..."

"Này, này."

Chu Hổ nghiêng đầu nghiêng ngả, giơ hai tay lên, giống như bị động kinh, chỉ muốn chứng minh cho những tên to cao kia biết anh ta quả thật có bệnh, nếu không cũng không thể tông mấy người được.

"Tránh ra!"

Tiểu Bảo xua tay, vệ sĩ bước sang một bên, dẫn Lâm Phàm đi thẳng đến chỗ Chu Hổ, xe bị tông trúng cũng không quan trọng, đó chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

“Mùi vị tiền đang đến gần.” Chu Hổ nghiêm mặt nói, bởi vì nghề nghiệp trước đây của anh ta, anh ta rất nhạy cảm với những người đầy tiền, cho dù Tiểu Bảo không xuất hiện trước mặt anh ta, nhưng cảm giác mùi đó đã đến gần.

Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo nhỏ nhắn tươm tất, tấm lưng to lớn trơn bóng đại diện cho thân phận phú nhị đại của mình. Cậu ta ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau.

"Hình như chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi?"

Cậu ta thấy hai người này rất quen.

Chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.

Khi Chu Hổ và Vương Nhị Đản nhìn thấy Tiểu Bảo, họ gần như nghẹt thở, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Chu tổng, trước tây chúng ta từng bắt cóc cậu ta."

"Vương tổng, anh đang nói cái gì vậy, đó là lần đầu tiên, lần thứ hai là chúng ta thông ống nước ở nhà cậu ta."

Chu Hổ kính cẩn nói: "Cậu chủ Tiểu Bảo, tôi đã từng thông ống nước ở nhà cậu, cậu còn nói trình độ thông ống nước của chúng tôi rất tốt nữa, quên rồi sao?"

Anh ta tuyệt đối sẽ không để đối phương nhớ lại được chuyện từng bị anh ta bắt cóc.

Họ đã từ những kẻ bắt cóc tàn nhẫn trở thành ông chủ của một công ty, tuy công ty này đến nay chỉ có hai người bọn họ và tinh tinh, nhưng cũng tiến triển rất tốt.

Tương lai đáng mong đợi.

Một khi họ bị phát hiện từng là kẻ bắt cóc, những tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này còn không tống cổ họ vào tù sao.

“Ồ, hóa ra là thông ống nước.” Tiểu Bảo nhớ ra, nhưng vẫn không biết tên họ.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn hai người trước mặt, tính ra lần này đã là lần thứ ba gặp mặt.

Khi Chu Hổ nhận thấy nụ cười của Lâm Phàm, anh ta lo lắng cúi đầu xuống, trong lòng toát ra một cơn ớn lạnh.

Bị nhận ra rồi sao?

Tiểu Bảo chỉ vào chiếc xe và nói: "Tính thế nào đây?"

“Không có tiền.” Chu Hổ và Vương Nhị Đản bị vệ sĩ vây quanh, đưa tay bất lực, nếu xung quanh có nhiều người một chút, bọn họ nhất định sẽ bỏ chạy không nói một lời, còn xe van và tinh tinh, sẽ giao cho đối phương, bọn họ cần đường chạy.

Sau xe.

Tà vật Công Kê không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt tinh tinh.

Hai tà vật nhìn nhau.

Tinh tinh cúi đầu.

Tà vật Công Kê ngẩng cao đầu.

"Ngươi được lắm, trông xấu xí như thế, vậy mà lại được con người giữ lại, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, ngươi có biết ta là ai không?"

Mặc dù về thể hình nó không thể so sánh với tinh tinh.

Nhưng tà vật Công Kê cứ ngóc đầu dậy là bộc phát ngay khí chất kiêu ngạo.

Tà vật Cách Cách Vu: "Đồng bào cấp ba khiêm tốn."

Tà vật Công Kê: "???"

Rất nhiều nghi vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận