Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 578: Một mình tao chấp với tụi mày (2)

Mà thua thì dù có trốn đi đâu, kết quả cũng như nhau mà thôi.

Không chỉ có cậu ta nghĩ vậy.

Mọi người đều hiểu sự thật này.

Sắc mặt của BOSS và những người khác đều nghiêm nghị, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện.

“Thắng, nhất định phải thắng.”

Mọi hy vọng sống của con người ở Viêm Hoàng đều đặt cả lên người Lâm Phàm.

Vào giờ khắc này.

Mọi người phát hiện bầu trời vùng ngoại ô trở nên méo mó, sau đó vô số lỗ đen như mực xuất hiện, từ trong vòng xoáy tỏa ra một bầu không khí u ám và đáng sợ.

Vô số vòng xoáy.

Tựa như mở cánh cửa địa ngục.

Một tiếng gầm sắc bén, u ám phát ra từ vòng xoáy.

“Thật đáng sợ.”

Tay chân tên đầu trọc lạnh ngắt, như có khí lạnh tràn vào người.

Cậu ta bất giác run lên.

Toàn thân run rẩy.

Trong lòng bị phủ bởi nỗi sợ hãi.

Tên đầu trọc muốn nói gì đó, nhưng cậu ta cảm thấy cổ họng như bị kim châm, khó mà mở miệng.

Còn người dân xem truyền hình trực tiếp.

Cảm thấy ớn lạnh qua màn hình, không phải cái lạnh phát ra từ màn hình, mà là cả thành phố bị bao trùm bởi cái lạnh.

Mọi người hồi hộp nhìn vào vòng xoáy.

Chẳng mấy chốc.

Mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch vì sợ hãi khi nhìn thấy thứ đi ra từ vòng xoáy.

Vô số quỷ dị bay xuống.

Một phút.

Hai phút.



Mười phút.

Vẫn đang tiếp tục.

Người dân xem buổi truyền hình trực tiếp lạnh toát cả tay chân.

Hít vào một hơi khí lạnh, chẳng thể nói rõ được trong lòng bọn họ kinh hãi đến mức nào.

Màn đạn nổi lên.

“Chúng ta còn có thể thắng sao?”

“Xong đời, chúng ta không thể thắng rồi, thật sự không có hy vọng rồi, mọi người nhìn số lượng quỷ dị nhiều như vậy, đây thực sự không phải thứ chúng ta có thể đối phó.”

“Aizzz!”

“Loài người từ đây diệt vong rồi, thân là loài người cuối cùng, tôi muốn nói, tôi cóc sợ.”

“Trước khi chết được ở bên người nhà, là chuyện hạnh phúc nhất.”

Sắc mặt BOSS trở nên tái nhợt, gã cũng cảm thấy loài người chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.

Số lượng quá lớn.

Hơn nữa quái dị xuất hiện bây giờ, đa phần đều là ác linh, ngay đến tà linh cũng không ít.

Sức mạnh như vậy.

Con người lấy cái gì ngăn cản.

“Wow, lợi hại thật, vậy mà lại gọi được nhiều quỷ dị đến vậy.”

Lâm Phàm nhìn quỷ dị xuất hiện từ vòng xoáy.

Chẳng hề khiếp sợ.

Số lượng nhiều hơn.

Nhưng mà anh cảm thấy rất kích động, có lẽ đợi lát nữa sẽ có trận đấu vô cùng ác liệt, anh thật sự rất mong đợi.

Kẻ ham não người xuất hiện.

“Con người, mày sợ chưa hả?” Nó thân là dẫn đầu, cũng là quỷ dị đã từng tiếp xúc với Lâm Phàm, nó muốn nhìn thấy con người ngu ngốc này lộ ra sắc mặt sợ hãi.

Chỉ là đáng tiếc.

Nó chẳng nhìn thấy.

Một chút sợ hãi nào cả.

Chuyện này làm kẻ ham não thất vọng rồi.

Lâm Phàm nói: “Tao chả sợ gì sất, thậm chí còn có chút phấn khích, tao chờ đợi lâu lắm rồi, thời gian ba ngày với tao mà nói, thật sự rất dài, tao xem phim thì biết được, lúc đối diện với trận chiến quan trọng, nghi lễ rất cần thiết.”

“Tao đã ngồi im trong phòng ba ngày chỉ để chờ tụi mày đến.”

Lời nói bá đạo biết bao.

Tên đầu trọc phát trực tiếp nhưng lời của Lâm Phàm.

Người dân cầu nguyện.

Thần thủ hộ vững vàng làm đáy lòng bọn họ nhen nhóm tia hy vọng, nhưng có còn hơn không.

“Chủ bọn mày đâu?” Lâm Phàm hỏi.

Anh tìm quỷ dị nhìn khác hoàn toàn.

Tìm một vòng.

Cũng không tìm được.

Kẻ ham não u ám nói: “Mày vẫn chưa có tư cách gặp chủ của tao đâu.”

“Ồ, xem ra tao còn chưa thể hiện thực lực bản thân, cho nên bọn mày có hơi hiểu nhầm tao một tí, nhưng mà không sao, đợi lát nữa tao đối xử nghiêm túc với bọn mày.” Lâm Phàm nói.

Tên đầu trọc muốn quay Lâm Phàm rõ hơn chút.

Giữ ống kính.

Quả nhiên như vậy.

Một người đối mặt vô số quỷ dị.

Tất cả mọi người đều xúc động.

Cho dù hy vọng xa vời, nhưng cuối cùng có một người chắn trước mặt bọn họ, vì bọn họ mà đấu tranh quỷ dị.

Những từ như vĩ đại, đồ sộ, cũng chẳng thể hình dung được bóng lưng ấy.

Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, lấy ra một chai rượu trắng từ trong tay, mở nắp, ngẩng đầu lên, càu nhàu uống cạn chai rồi nghiêm mặt ném chai, hai tay nắm chặt nói: “Tao Lâm Phàm, nghe nói tụi mày rất mạnh mẽ, nảy sinh ý muốn so tài cao thấp.”

“Trận chiến ngày hôm nay, là để một mình Lâm Phàm tao chấp với đám bọn mày, phân rõ sống chết, cũng phân rõ thắng thua, hy vọng bọn mày có thể lấy ra bản lĩnh thật sự, chớ có giữ lại cái gì, để tránh phải hối hận.”

Những lời này.

Có phần phong cách.

Với trình độ văn chương của Lâm Phàm, tạm thời không thể nói những lời có vần điệu, mọi thứ đều học được từ phim ảnh, trong đó đều là những người có tài, anh rất thích học tập bọn họ.

Xoèn xoẹt!

“Tao muốn lấy ra toàn bộ thực lực.”

Lâm Phàm xé quần áo, nắm chặt hai tay lại, cơ bắp dường như không có gì nổi bật đột nhiên căng phồng lên, một quả cầu lửa xông lên thẳng bầu trời, bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

“Hả…”

Khí thế tăng rồi.

Ý chí võ đạo bộc phát.

Mặt đất khó mà chịu nổi sức mạnh như vậy, nứt ra như mạng nhện, rồi tiếp tục lan rộng.

Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận