Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 485: Các cậu có thể đừng quá trớn như vậy hay không? (3)

Lâm Phàm bắt lấy cổ tay Tà Vật Cá Mập, trong nháy mắt ngăn lại một quyền của đối phương. Sau đó, anh bắt lấy cổ tay của Tà Vật Cá Mập đang bóp lấy cổ đại sư Vĩnh Tín, nhẹ nhàng nới ra, lắc đầu nói: "Ông ấy không muốn đánh với mày nữa rồi, buông ông ấy ra đi."

Khụ khụ!

Đại sư Vĩnh Tín ho khan vài tiếng để lấy lại giọng.

Ông ta vẫn có thể đánh tiếp với Tà Vật Cá Mập, nhưng kết quả cuối cùng chính là bị thương nặng, hơn nữa còn không chắc có thể thắng được đối phương.

Nếu như vậy.

Không cần phải tiếp tục dây dưa làm gì.

Nhận thua không thể tính là chuyện mất mặt được.

Huống hồ ông ta là cường giả Phật gia, đọc thuộc lòng kinh Phật, không muốn tranh đấu với người khác. Nói một câu thật lòng, nếu ông ta muốn tìm lý do, bây giờ có thể lập tức tìm ra hơn chục cái, hơn nữa còn khiến người khác không thể phản bác.

Ngang ngược như vậy đó.

"Lâm Phàm, sau một lúc lão nạp với vị thí chủ Tà Vật này giao thủ, bỗng nhiên hiểu ra không muốn tiếp tục dây dưa tranh đấu nữa, tiếp theo đành giao cho cậu rồi." Đại sư Vĩnh Tín lạnh nhạt nói.

Ông ta quả quyết trở về bên cạnh các thành viên.

Còn chưa chờ thành viên nói thêm cái gì.

Đại sư Vĩnh Tín đã mỉm cười nói: "Trận chiến vừa rồi các cậu cũng đã thấy được, trong lúc nãy tôi cùng với Tà Vật cũng xem như là ngang tài ngang sức, nhưng trận mưa này rơi xuống có chút kỳ quái, giống như tăng thêm thực lực cho Tà Vật, làm cho lão nạp nhất thời không kịp trở tay."

Các thành viên bộ phận đặc biệt yên lặng gật đầu.

Đúng, cao tăng nói rất đúng.

Tuy rằng bọn họ có mắt nhìn, nhưng vào giờ phút như thế này, bọn họ tình nguyện nhắm một mắt mở một mắt, đối phương nói cái gì cũng đều đúng cả, mà bọn họ cũng không muốn có bất kỳ tranh luận gì.

Không cần thiết.

Một chút cần thiết cũng không có.

Sau đó tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lâm Phàm.

Đối với bọn họ mà nói.

Tình hình giữa Lâm Phàm và Tà Vật Cá Mập đều giống nhau, làm cho bọn họ rất mong chờ, không biết liệu tiếp theo có phải sẽ là một trận đấu kịch liệt hay không.

"Vết sẹo trên người mày rất đẹp." Lâm Phàm ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tà Vật Cá Mập.

Con mắt Tà Vật Cá Mập trợn to, tức giận nhìn thẳng vào Lâm Phàm: "Mày muốn chết sao?"

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không muốn."

"Ha ha." Tà Vật Cá Mập phát ra tiếng cười lạnh âm trầm: "Thật đáng thương cho tên nhóc như mày, đây cũng không phải là chuyện mày không muốn thì sẽ không xảy ra, mày ngây thơ đến mức khiến tao rất muốn cười đó."

"Ha ha ha."

Tà Vật Cá Mập cười vô cùng dữ tợn, cũng trong lúc đó, nụ cười ngưng lại, trực tiếp ra tay, đánh một quyền vào mặt Lâm Phàm, âm thanh ầm ầm vang lên, lực lượng nặng nề chấn động từng vòng sóng trong không khí.

"Mày đúng là cái đồ dữ tợn, lại còn xấu tính như vậy nữa, tao chỉ là khen vết sẹo của mày đẹp, mày lại đột nhiên đánh người, thực sự làm cho người ta không thích nha."

Một bàn tay Lâm Phàm hướng vào lồng ngực của Tà Vật Cá Mập.

"Cái gì?"

Hai mắt Tà Vật Cá Mập mạnh mẽ trừng lớn, giống như vừa gặp quỷ.

Nguồn lực lượng này...

Chỉ thấy phía sau lưng Tà Vật Cá Mập đột nhiên bị nâng lên, bịch một tiếng, thân thể to lớn bay về phía sau, đụng gãy một cây rồi một cây đại thụ.

"Vậy là xong rồi?"

Các thành viên bộ phận đặc biệt trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mặt.

Sau đó bọn họ nhìn về phía đại sư Vĩnh Tín.

Mặc dù không nói gì thêm.

Nhưng ánh mắt của bọn họ đã nói lên tất cả.

Chênh lệch này cũng lớn quá rồi.

Ông ta đấu đến chết đi sống lại, Lâm Phàm lại chỉ cần một bàn tay đã đánh bay đối phương, dựa theo tình hình trước mắt, hình như đối phương rất khó đứng lên.

"Khụ khụ."

Đại sư Vĩnh Tín ho nhẹ một tiếng.

"Oa, Lâm Phàm, anh thật lợi hại, so với con lừa trọc kia lợi hại hơn nhiều." Tiểu Bảo hưng phấn vỗ tay nói.

Đại sư Vĩnh Tín cảm thấy bạn nhỏ này thật không đủ tôn trọng ông ta.

Cần cẩn thận giáo dục một chút.

Khoảng cách từ bên này sang chỗ kia rất xa, toàn bộ cơ thể của Tà Vật Cá Mập hãm sâu trong núi, nó trợn trắng mắt, lè lưỡi, trực tiếp bị một cú đánh này làm cho mất ý thức.

Bùn đất nới lỏng.

Tà Vật Chuột Chũi ló đầu ra, thờ dài một hơi: "Kẻ yếu là như vậy, cứ thích tự chuốc lấy nhục nhã."

Sau đó nó trốn vào trong lòng đất, đào hố rời đi.

Bốn người nhân viên kỹ thuật đi tới bên cạnh Lâm Phàm nói: "Lâm Phàm, chúng tôi muốn vô bên trong nhìn thử, cậu có thể dẫn bọn tôi vào không?"

"Được." Lâm Phàm mỉm cười nói.

"Thế nhưng bên trong sẽ rất nguy hiểm." Nhân viên kỹ thuật nói.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ bảo vệ các anh, cứ đứng ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để các anh bị thương."

Thân là nhân viên kỹ thuật, ước mơ lớn nhất chính là truy tìm sự thật.

Bọn họ rất muốn biết việc núi Thái Sơn bị sụt lún rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Mà bây giờ Lâm Phàm mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn vô cùng lớn, loại cảm giác an toàn này cũng không phải ngẫm lại là có thể cảm nhận được, mà là tự mình trải nghiệm. Đại sư Vĩnh Tín rất lợi hại, quả thật là rất lợi hại, nhưng đặt lên bàn cân so sánh với Lâm Phàm, quả thực không có cách nào so sánh.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Các cậu những dân kỹ thuật này, cũng đừng vì truy tìm ra sự thật mà cả mạng cũng muốn chôn luôn bên trong chứ."

Còn lại mấy người trong nhóm cường giả, họ đều yên lặng gật đầu, rất tán thành với lời của đại sư Vĩnh Tín.

Lâm Phàm nói: "Không có việc gì, lúc đến được bên trong, các anh cứ tới gần tôi là được, tôi có thể bảo vệ các anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận