Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 212: Khiến tôi dường như trở nên rất hoang mang

Mà gần đây, cuộc sống của anh ta rất cực khổ. May mà gặp được một vị ân nhân, người đó đã ra tay giúp đỡ trong lúc nước sôi lửa bỏng. Cho dù đối phương là bệnh nhân tâm thần thì cũng là ân nhân mà anh ta phải biết ơn và ghi nhớ suốt đời.

“Y thuật của viện trưởng rất lợi hại, người này sẽ được cứu thôi.”

“Nói thừa, viện trưởng chính là sự tồn tại hàng đầu của bệnh viện đấy.”

Hai vị bác sĩ vừa đẩy băng-ca cấp cứu, vừa tâng bốc viện trưởng.

Trương Hồng Dân không quan tâm, chuẩn bị đi rót chút nước nóng cho con gái. Lúc đi qua băng-ca, anh ta tò mò nhìn bệnh nhân, sau đó đột nhiên kêu lên:

“Ân nhân, sao cậu lại thành ra thế này?”

Anh ta trợn tròn mắt.

Cứ tưởng rằng ít nhất thì kiếp này sẽ không gặp lại ân nhân trong bệnh viện nữa, không ngờ là lại gặp rồi.

Các bác sĩ vô cùng kinh ngạc, nhìn khuôn mặt đen sạm của Lâm Phàm. Nói thật thì, thật sự rất khó để nhận ra anh là ai.

“Thế này mà anh cũng có thể nhận ra?”

“Dù ân nhân có hóa thành tro, tôi cũng có thể nhận ra.” Trương Hồng Dân vô cùng kinh hãi. Một thời gian trước ân nhân có vào bệnh viện, nghe nói là chạm vào hộp biến áp cao áp. Lúc đó anh ta có hỏi thăm, sao lại thành bộ dạng này.

Mãi đến khi biết được nguyên nhân.

Anh ta có cảm nhận sâu sắc. Có lẽ đây là hành vi đặc biệt của bệnh nhân tâm thần.

Ông Trương nói: “Để tu luyện, cậu ta dẫn sét vào người, tiến hành tu luyện cấp độ cao hơn, kết hợp với thuật châm cứu của tôi, nên cậu ta thành công rồi.”

Các bác sĩ nhìn nhau, thể hiện rõ sự bất lực, không dám nói thêm một câu nào, sợ sẽ nói ra gì đó khiến bệnh nhân tâm thần không vui. Anh ta đỡ bệnh nhân lên giường, sau đó lặng lẽ rời đi.

Trương Hồng Dân nhìn thời tiết bên ngoài, dẫn sét vào người, nói khó nghe một chút thì chính là bị sét đánh.

Ân nhân thật sự rất biết cách chơi. Anh ta chỉ có thể nói rằng ân nhân không giống với những người khác. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh ta không thể quên rằng ân nhân và ông Trương này đều là bệnh nhân tâm thần.

Hiển nhiên là cần phải cẩn thận hơn một chút.

“Ba ơi, anh ấy sao thế?” Cô bé hỏi.

Trương Hồng Dân nói: “Không sao, là do việc tu hành gây ra thôi.”

Nhìn thấy sắc mặt của con gái đã hồng hào hơn, tâm trạng anh ta tốt hơn nhiều, cảm thấy cuộc sống lại có hi vọng rồi.

Nếu như không có ân nhân giúp đỡ, anh ta thật sự không biết bản thân mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa, có lẽ là sống như một xác chết biết đi trong thế giới này.

Bên giường bệnh.

Lâm Phàm chưa tỉnh lại, vẫn còn đang hôn mê. Không ai biết đây là do bị sét đánh đến ngất đi, hay là do công pháp vũ trụ vận động của lão Trương gây ra, ít nhất thì hiện tại anh vẫn còn sống.

Ông Trương lấy kim bạc ra. Lúc trước ông ta đã nói sau này sẽ tiếp tục châm cứu cho Lâm Phàm. Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.

“Không nên ngăn cản.”

Trương Hồng Dân yên lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào giường bên cạnh, chỉ dám nhìn, chứ không dám lên tiếng, để mặc cho đối phương đâm kim bạc vào người ân nhân.

Thật ra anh ta muốn ngăn cản, nhưng anh ta là chỗ dựa duy nhất của con gái, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao.

Ân nhân, cậu nhất định phải cố chịu đựng nhé.

Nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không thờ ơ không quan tâm, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cậu.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Phương pháp luyện khí công rất huyền diệu. Nó là một phương pháp tu luyện khai phá cơ thể con người, yêu cầu lúc tu luyện rất cao. Muốn tu luyện đến cảnh giới cao nhất, là vô cùng khó, chỉ khi đạt được trạng thái của Lâm Phàm thì mới được.

Mặc dù đã hôn mê.

Nhưng lúc này lại chuyển động một cách tự chủ, các hạt năng lượng tràn ngập trong không khí dần hoà nhập vào cơ thể anh. Đây là thứ mà người bình thường không thể bắt được.

Phá kén thành bươm bướm cần phải có thời gian.

Hiện tại anh đang trải qua quá trình đó.

Lưu Ảnh theo dõi Lâm Phàm và ông Trương.

“Đáng sợ, vậy mà vẫn chưa chết.”

Nếu như là anh ta bị sét đánh thì chắc chắn bây giờ đã chết rồi. Rốt cuộc hai người mà sếp lôi kéo về bộ phận là kẻ mạnh thế nào.

Anh ta nghe bác sĩ nói người này là bệnh nhân tâm thần.

Thật buồn cười.

Những nghĩ lại thì cũng có lý. Dù sao sau khi bị sét đánh, bị bác sĩ tung tin đồn thất thiệt cũng là bình thường.

Ngày hai mươi chính tháng ba!

Thời tiết trở nên tốt hơn, một ngày tươi đẹp bắt đầu.

“Đây là trứng gà tôi mới nhờ y tá luộc lúc nãy, cậu ăn đi.” Ông Trương đưa quả trứng do gà mái đẻ cho y tá. Y tá luộc chín rồi lấy ra. Chỉ là trông y tá hơi sợ hãi, giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

Trứng gà được đưa đến trước miệng Lâm Phàm.

Sau khi Lâm Phàm tỉnh lại, cả người đều không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt lên. “Đưa cho cô bé ăn đi, cô bé cần phải bổ sung dinh dưỡng.”

Ông Trương nhìn quả trứng gà trong tay. “Cho cô bé quả của tôi đi.”

“Ông thích ăn trứng gà, ông ăn một quả đi, tôi không cần.” Lâm Phàm nói.

Tình bạn làm người ta cảm động biết bao, khiến ai nhìn vào cũng đều rơi nước mắt.

Chỉ là, tình hình trước mắt đối với Trương Hồng Dân mà nói, cảm giác khá dọa người. Anh ta lấy ra một quả trứng gà, nói: “Ân nhân, không cần nhường, chỗ chúng tôi vẫn còn.”

Anh ta rất biết ơn ân nhân, cơ thể đang chắn trước phòng bệnh đủ để nói rõ anh ta tin tưởng ân nhân biết nhường nào, chỉ là không quá tin tưởng người bệnh tâm thần mà thôi.

“Vậy thì tốt.” Lâm Phàm há miệng, nuốt trọn quả trứng. “Thật sự rất ngon.”

“Gà mái, mày thật là giỏi.”

Yêu quái gà trống rất đau lòng, trứng là do nó đẻ, xem như là mang con của mình cho người khác làm thức ăn. Sao thế gian lại có thể có người bố độc ác như vậy. Đúng là tán tận lương tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận