Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 674: Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm

Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm

Hiện giờ xem ra hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mà ngay khi bọn họ rời khỏi phòng, chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì.

Bên trong sân có một bóng dáng đang đứng nơi đó.

"Đổng Tướng quân, đi đâu vậy?"

"Bảo vệ tướng quân."

Mọi người quây xung quanh người Đổng Vũ, chuẩn bị sẵn chiến đấu bất cứ lúc nào, bọn họ đến có sự chuẩn bị, đối phương rõ ràng cũng chuẩn bị mà đến, thật sự cho rằng ở nơi này chỉ có một người hay sao.

Có quỷ mới biết ở bên ngoài có bao nhiêu người ẩn trong tối.

Đổng Vũ bước ra, ôm quyền nói, "Không nghĩ tới là Hầu gia đã đến, sao dám để Hầu gia đích thân ra tay."

Người đến chính là Thần Uy hầu của triều đình.

Thực lực mạnh mẽ.

Cho dù là bậc đại tướng quân anh dũng thiện chiến như Đổng Vũ cũng không phải đối thủ của Thần Uy hầu.

"Ngươi đã biết không dám khiến ta đích thân ra tay, chi bằng giơ tay chịu trói, trở về với ta đi." Thần Uy hầu nói.

Đổng Vũ nói, "Vậy phải khiến Thần Uy hầu thất vọng rồi, ta vẫn chưa thể chết được."

Thần Uy hầu cười lạnh nói, "Ha ha, ngươi cho là ngươi có thể thoát được sao, xung quanh đã sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ cần ngươi bước ra khỏi đây nửa bước, chớp mắt sẽ biến thành tổ ong, mà con đường sống duy nhất ngay ở phía sau ta, chỉ là với đám ô hợp các ngươi, có thể thoát được sao."

Nói xong những câu đầy hung ác, cũng nói với đối phương phương hướng an toàn nhất.

Chỉ hỏi anh có lĩnh ngộ đủ chưa.

Đổng Vũ bình tĩnh, cũng thầm nghĩ, thì ra là như vậy.

Một trận chiến nổ ra.

Những người ngồi xổm canh giữ bên ngoài đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đối phương dám có can đảm, lập tức vạn tiễn xuyên tâm, chết không có chỗ chôn.

Bỗng nhiên.

Có người hô to.

"Đừng bắn tên, Hầu gia cũng ở đó."

Mấy bóng người quần đấu với Thần Uy hầu, đánh từ trong sân ra ngoài phủ, vây kín đám người Đổng Vũ, không ngừng di chuyển trong tầm ngắm của cung tên, tới hướng rời đi.

Địa vị của bọn họ có hơi thấp.

Gào thét trong lòng.

Hầu gia à, ngài ngược lại phải tránh ra, nếu không sao chúng tôi bắn tên được.

Chỉ là sát chiêu của Thần Uy hầu thật sự quá hung mãnh, đánh một chưởng tới khiến mặt đất nứt toác, giẫm một cước mặt đất xuất hiện vết rạn, hình thành những gợn sóng cuồn cuộn.

Cho dù là vị tướng giỏi giết chóc như Đổng Vũ, khi đối mặt với thế công của Thần Uy hầu, sao có thể chống đỡ được.

Nhưng cũng không biết vì sao...

Đổng Vũ vẫn vui vẻ như cũ, sát chiêu nhìn như kinh động đất trời của Thần Uy hầu thế nhưng lại không chém chết bất cứ ai.

Công kích cường đại thổi bay những binh lính đứng xung quanh không thể đứng vững, ngã trái ngã phải, đừng nói là bắn tên, cho dù nhắm bắn cũng không làm được.

Một lúc sau.

Vẻ mặt của Thần Uy hầu âm trầm, khoanh tay đứng lại, ánh mắt nhìn thẳng phương xa, âm thanh lạnh lùng nói, "Coi như các ngươi chạy nhanh."

Một hoạn quan già giám sát việc này kiềm chế lửa giận, đi tới bên người Thần Uy hầu, vừa định lên tiếng, lại bị Thần Uy hầu giành trước.

"Ngươi phụ trách chuyện này thế nào, mọi người đã đi ra rồi, các ngươi vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ muốn để cho bọn chúng chạy mất sao?"

Thần Uy hầu tức giận nói.

Lời này vốn dĩ là hoạn quan già hỏi Thần Uy hầu, nhưng hiện giờ lại trực tiếp bị Thần Uy hầu giành trước, nói thật, dọa khiến hoạn quan già nhất thời có chút mù mờ.

Hiển nhiên không nghĩ tới.

Hoạn quan già the thé nói, "Hầu gia, ngài giao thủ với bọn họ, một khi bắn tên, ngộ nhỡ khiến ngài bị thương thì phải làm sao mới được."

"Hừ, bản hầu đao thương bất nhập, mũi tên bình thường sao có thể khiến ta bị thương được, lần hành động này thất bại, ta tất sẽ bẩm báo chi tiết, bản hầu nghi ngờ giữa ngươi và Đổng Vũ đã dự mưu từ trước, ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào đi."

Thần Uy hầu vẩy ống tay áo, xoay người rời đi, chỉ còn lại hoạn quan già với vẻ mặt âm trầm.

Mấy năm sau.

Trấn Thanh Dương.

"Công tử, ta đã nghe ngóng rõ ràng tất cả các cô gái trong thôn chúng ta rồi, đều đã tới tuổi xuất giá, ngài rốt cuộc thích ai, có thể nói cho ta biết, ta có thể bảo bà mối đi làm mai."

Thanh Liên mệt đến choáng váng với hôn sự của Lâm Phàm, ngày ngày đều nhớ tới, thân là tì nữ kiêm tổng quản của nhà họ Lâm, cô phải để cho công tử nối dõi tông đường, như vậy mới có thể không khiến lão gia trên trời có linh thiêng không thất vọng.

Lâm Phàm đang cuốc đất lạnh nhạt nói, "Tôi có người mình thích rồi."

"Đó là ai chứ?" Thanh Liên thật sự muốn trở thành con giun trong bụng công tử, bất kệ công tử muốn cái gì bọn họ đều có thể biết trước được.

Cô phát hiện công tử nhà mình hình như rất thích đoán đố với cô, luôn không nói gì, thật khó chịu mà.

Trên gương mặt Lâm Phàm nở nụ cười tươi thản nhiên.

Nụ cười tươi ấm áp.

Đối với người khác mà nói, nụ cười tươi như vậy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, có loại cảm giác áp bách người khác.

Nhưng Thanh Liên cũng rất thích.

Công tử nhà mình rất có mị lực.

Thanh Liên kéo cánh tay của Lâm Phàm, làm nũng, "Công tử, ngài nói cho ta biết đi, ta thật sự rất muốn biết, nếu ngài vẫn không nói, ta sẽ cảm thấy người làm tì nữ và quản gia như ta đây rất thất bại đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận