Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 332: Lâm Phàm đang dần trở nên nổi tiếng

Bọn họ đều nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, những người có mặt ở đây đều là cường giả, nhưng so với Lâm Phàm, thì quả thật thua kém rất nhiều.

Phải nói là một trời một vực.

Sau đó.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Độc Nhãn Nam, bọn họ biết người này là do Độc Nhãn Nam mời về, có thể lợi hại đến mức này, quả thật là một nhân vật không đơn giản.

Người có thể trở thành thủ lĩnh của bộ phận đặc biệt, quả nhiên không đơn giản.

Độc Nhãn Nam cảm nhận được ánh mắt của mọi người.

Cảm giác có chút lâng lâng phơi phới.

Ánh sáng của sự sùng bái sao?

Bây giờ đau đầu nhất chính là đại sư Vĩnh Tín.

Bây giờ càng lúc càng có nhiều người biết đến Lâm Phàm.

Lâm Đạo Minh, Lưu Hải Thiềm bọn họ có lẽ sẽ không chủ động đi nịnh nọt Lâm Phàm, nhưng người khác thì không chắc, nghĩ đến áp lực sau này đột nhiên tăng lên, trong lòng đã cảm thấy rất khó chịu rồi.

Không ngờ đến bây giờ đến cả ôm đùi cũng có áp lực cạnh tranh nặng nề như thế.

“Thủ lĩnh, rốt cuộc người này là từ đâu đến?” Có người hỏi.

Trong lòng mọi người đều có cùng suy nghĩ

Chính là muốn biết anh rốt cuộc là ai.

Trước câu hỏi của mọi người, Độc Nhãn Nam khẽ mỉm cười, biểu hiện rất là thần bí, cũng chẳng nói nhiều, lập tức xua tay.

"Anh ta đến từ đâu, vốn không quan trọng. Bây giờ tan họp, đi làm chuyện của mình đi."

Độc Nhãn Nam vẫn có thể nói với bọn họ.

Cường giả trong mắt các người thật ra là do ông ta mời về từ bệnh viện tâm thần đấy.

Hơn nữa còn ký hợp đồng với người ta.

Ông ta thừa nhận là ông ta có cược.

Nhưng thật ngại quá, ông ta cược đúng rồi.

Không lâu sau.

Mọi người đều tản đi hết.

Chỉ có Kim Hòa Lị là không rời đi, vẫn mặc bộ quần áo gợi cảm nhất, hơn nữa còn trang điểm xinh đẹp hơn trước đây. Đối với Kim Hòa Lị mà nói, cô ta đã sẵn sàng để chết, cho nên đặc biệt trang điểm cho thật đẹp để chuẩn bị đối diện cái chết.

Độc Nhãn Nam nhìn Kim Hòa Lị, khẽ mỉm cười: "Bây giờ chắc cô hiểu rồi chứ?"

Thông thường khi bạn không biết nên nói cái gì, thì nên thể hiện mình cao thâm khó lường một chút, nói mấy lời để người khác tự bổ não, đó là đáng tin nhất, cứ để cho mấy người đó tự suy diễn.

Nếu bản thân nghĩ xong rồi, thế thì thật sự đúng rồi.

“Đã hiểu.” Kim Hòa Lị nói.

Cô ta không ngờ Độc Nhãn Nam lại có mắt nhìn như thế, nên càng sẵn lòng tin tưởng tên bệnh nhân tâm thần này.

Cô ta biết, nếu không phải có sự tồn tại của tên bệnh nhân tâm thần này thì liệu thành phố Duyên Hải có thể tồn tại được trong làn sóng tà vật xâm lược không mới là một vấn đề.

“Thế thì đi làm việc đi, cô nhớ, tôi có thể trở thành thủ lĩnh của bộ phận đặc biệt, không phải là dựa vào sức mạnh, mà là tầm nhìn.” Độc Nhãn Nam không ngại tự khen mình một phen.

Kim Hòa Lị nhìn Độc Nhãn Nam, sau đó quay người rời đi, thân hình hoàn mỹ của cô ta, tư thế bước đi cũng đẹp như thế, bộ quần áo bó sát người càng làm toát lên vóc dáng hoàn hảo ấy.

Vóc dáng này thuộc loại hút tiền đây.

Rất ít người có thể kìm chế được.

Độc Nhãn Nam đứng trước cửa sổ sát sàn đó, nhìn thành phố bên ngoài dần dần hồi phục nhân khí, khẽ mỉm cười, lặng lẽ châm thêm một điếu thuốc, ông ta vuốt cằm, suy nghĩ về những tên đã nói xấu ông ta trước đây.

Ngày mai phải làm sao đối phó bọn họ đây?

Tuy nói việc nói xấu người khác rất là sướng, nhưng ông ta muốn nói cho những người đó biết, bọn họ cần phải trả giá, không phải muốn nói gì thì có thể nói được đâu.

Hằng Kiến Thu trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Sao ông không biết lịch sự tí nào vậy?” Độc Nhãn Nam cau mày hỏi.

Người từ tổng bộ đến, đúng là không có tố chất, khiến người ta không dám tưởng tượng.

Hằng Kiến Thu nói: "Tôi muốn biết tình hình cụ thể của anh ta."

"Ai?"

"Lâm Phàm."

Độc Nhãn Nam biết sẽ như thế, cường giả trẻ tuổi xuất hiện, đúng là có sức hấp dẫn sự chú ý của người khác, mà Hằng Kiến Thu đến tìm ông ta, sợ là không đơn giản chỉ là muốn biết tình hình cụ thể, chắc chắn đã nhận mệnh lệnh của tổng bộ, điều tra rõ ràng về Lâm Phàm.

"Ha ha ha."

Độc Nhãn Nam mỉm cười, nói thật, ông ta có chút hối hận.

Đêm đến.

Bên dưới tầng lầu.

Lâm Phàm và ông Trương vẫy tay với Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, chúng ta trở về thôi."

Tiểu Bảo nằm sấp bên cửa xe, vui vẻ nói: "Ngày mai tôi lại đến tìm các người chơi."

“Được.” Lâm Phàm mỉm cười.

Sau đó, hai người dắt Gà Mái đi vào trong bộ môn.

Cộp cộp!

Tiếng giày cao gót truyền đến.

Kim Hòa Lị đã hoàn thành một số việc và chuẩn bị về nhà, nhưng đúng lúc này, lại gặp phải bọn họ.

Lâm Phàm và ông Trương mỉm cười nhìn đối phương, chỉ là chào hỏi đơn giản.

Sau khi hai bên lướt qua nhau.

“Chờ đã.” Kim Hòa Lị đột nhiên quay lại thốt lên.

Lâm Phàm tỏ vẻ nghi hoặc nhìn đối phương: "Cho tôi hỏi có chuyện gì sao?"

Anh còn nhớ trước đây anh và ông Trương đã gặp người phụ nữ này ở dưới lầu, lúc đó phát hiện cô gái này hình như rất khó chịu, anh còn đặc biệt mang đậu hũ thối cho người ta, muốn chia sẻ đồ ăn ngon với cô ta, nhưng đối phương lại rất sợ hãi, sau đó rời khỏi.

Anh và ông Trương đều nghĩ rằng, cô gái này nhất định có vấn đề.

Nghĩ đến đó là buổi tối.

Không rét mà run, cảm giác sẽ gặp nạn.

Kim Hòa Lị mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

Nói xong thì lập tức rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận