Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 702: Hổ đại gia: Tôi muốn hợp tác với các người (3)

Hổ đại gia: Tôi muốn hợp tác với các người (3)

Cho nên mới vội vàng đi vào bên trong núi Trường Bạch như vậy.

Tiếp tục tìm kiếm đồ quý hiếm.

Chung quy cũng không thể để cường giả Tinh Không đi trước được, nếu không bọn họ sẽ thật sự không có cách nào sống được.

Lúc này.

Từ đằng xa có động tĩnh rất lớn truyền đến.

Vẻ mặt của Độc Nhãn Nam nghiêm túc hẳn, nơi bọn họ đang ở hiện giờ cũng không phải tùy tiện có thể ngu ngơ được, nơi đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, chỉ hơi sơ ý một chút thì rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh mãi mãi không thể cứu vãn được.

Lâm Phàm quay đầu lại nhìn, vừa nhìn vừa ăn bữa sáng, rất tò mò, không biết là ai đến đây.

Đám vệ sĩ xung quanh đã sẵn sàng đón địch, bọn họ chỉ làm dáng mà thôi, ở nơi này bọn họ còn chả được tính là vật hi sinh, tùy tiện gặp phải một con dã thú cũng có thể mất cái mạng nhỏ này của bọn họ rồi.

"Grào!"

Tiếng hổ gầm vang vọng.

Vua của rùng núi rít gào, khiến chim chóc xung quanh kinh hãi bay ngập trời.

"Nó đến rồi." Độc Nhãn Nam nói.

Hổ đại gia bước nhẹ từng bước chân đi từ bên trong rừng rậm tới, tuy không tức giận rít gào, nhưng dáng vẻ hung ác, khiến người khác cảm thấy có loại áp lực rất lớn đang bao phủ trên người mình.

"A... Hổ!" Tiểu Bảo kinh ngạc hô lên, trong mắt đều là ánh sáng tò mò, "To quá, con hổ này to quá, những con tôi nhìn thấy ở vườn bách thú trông đều là em trai nhỏ thôi."

Ngay sau đó.

Trên bầu trời có tiếng kêu to truyền đến.

Che lấp ánh mặt trời.

Bầu trời vốn dĩ còn sáng tỏ, bỗng nhiên trở nên tối đen.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn không trung, khi nhìn thấy loài chim bay rất lớn trên không trung lại khiếp sợ nói, "Oa, chim to quá."

Độc Nhãn Nam đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hiển nhiên không ngờ tới vậy mà lại gặp phải bọn chúng. Hai con này cũng không phải dã thú bình thường, thực lực rất mạnh, cho dù là ông ta thì cũng không phải đối thủ của bọn chúng.

Cũng may có Lâm Phàm ở đây, ông ta không hề hoảng sợ một chút nào.

Trời sụp xuống, có cường giả Thanh Sơn đỉnh phong, không sợ hãi chút nào, đương nhiên, vẫn cần phải coi trọng đối phương.

"Các ngươi muốn làm gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Không có tiếp xúc gì với bọn chúng, bỗng nhiên xuất hiện tại đây, chỉ có thể nói kẻ tới không có ý tốt, cần chú ý tới, đương nhiên, sợ hãi thì chắc chắn không có sợ hãi, chúng ta có Lâm Phàm ở đây thì còn sợ gãi ai nữa.

Điều quan trọng nhất chính là, sự tồn tại của Lâm Phàm vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, thực lực quá mạnh mẽ, mấy kẻ yếu này không gì có thể sánh bằng được với anh, chính vì điều này mới có khả năng hợp tác được.

Hổ đại gia rất khó chịu.

Nó nhìn thấy tên nhân loại đã từng bắt nạt nó.

Chẳng qua hiện giờ nó không hề hoảng hốt, cho dù đã từng xảy ra không ít chuyện không thoải mái, nhưng giờ đây nó đã là hổ đại gia được nhiều người kính sợ như cũ rồi.

Hổ đại gia phun ra lời nói của nhân loại, "Chúng ta muốn hợp tác với các ngươi."

Độc Nhãn Nam lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nếu là người khác hợp tác với bọn họ thì có thể hiểu được, nhưng hiện giờ hai con dã thú này chạy tới đây nói hợp tác, nói thật, như vậy quả thật nằm ngoài dự tính của ông ta.

"Các ngươi muốn hợp tác cái gì?"

Độc Nhãn Nam dò hỏi, sự việc gì cũng đều cần cẩn thận, sáng không sợ, sợ nhất chính là mối nguy hiểm ngầm, đương nhiên ông ta từng nghĩ tới việc hợp tác với hai con dã thú này, nhưng chúng nó sống ở núi Trường Bạch, mức độ quen thuộc đối với nơi này thật sự rất cao.

Bọn họ đi vào núi Trường Bạch này ngoại trừ giao thủ với cường giả Tinh Không ra.

Điều khác chính là tìm kiếm đồ quý hiếm.

Nếu có người dẫn đường thì khẳng định sẽ có cơ hội hơn so với tự bọn họ đi tìm kiếm.

"Thứ quan trọng nhất của núi Trường Bạch, nhưng sau khi xong việc chúng ta phải chia đều." Hổ đại gia nói.

Độc Nhãn Nam nói, "Trước tiên nói xem là cái gì đã?"

Hổ đại gia và chim ưng khổng lồ liếc nhìn nhau, thảo luận rốt cuộc có nên nói cho đối phương biết hay không, dù sao đây cũng là bí mật lớn nhất của bọn chúng bên trong núi Trường Bạch, nếu nói cho đối phương biết, vậy thì bọn chúng sẽ mất đi ưu thế này.

Mà nếu không tìm tới sự giúp đỡ.

Chỉ dựa vào năng lực của bọn chúng thì không thể lấy được thứ quý giá đó, nghĩ tới nghĩ lui, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, quyết định nói với bọn họ, chỉ cần lưu ý là được.

"Có biết long mạch không?" Hổ đại gia nói.

Độc Nhãn Nam nói, "Biết, Long Quốc có tổng cộng mười bốn long mạch, ta vẫn biết được."

Hổ đại gia nói, "Núi Trường Bạch thuộc long mạch, hơn nữa còn là một long mạch sống, mấy trăm năm trước long mạch này đã chết rồi, không có bất cứ ai chú ý tới, nhưng trải qua sự thai nghén mấy trăm năm, đã biến đổi trở thành long mạch sống, ta muốn hợp tác với các ngươi chính vì giành lấy long tinh bên trong long mạch núi Trường Bạch, cũng chính là tinh hoa, đây là thứ trân quý nhất, sẽ có được hiệu quả khó có thể tưởng tượng được."

"Mà rốt cuộc ở đâu trừ chúng ta ra, không có bất cứ ai biết được, cho nên ta muốn hợp tác với các ngươi, sau khi thành công chia đều."

Độc Nhãn Nam nghe nói như vậy lập tức trầm tư.

Ngược lại không phải đang cân nhắc.

Mà là đang rất khiếp sợ.

Ông ta ngược lại không biết điểm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận