Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 839: Bọn họ không chỉ ăn quỵt, mà còn đánh người

Bọn họ không chỉ ăn quỵt, mà còn đánh người

Khu phố sầm uất.

Lâm Phàm vẻ mặt tươi cười.

Ông Trương ôm Gà Mái, nói thì thào. Ý đại khái rất rõ ràng, chính là Lâm Phàm vì sao lại vui vẻ như vậy, rốt cuộc đã gặp được chuyện gì?

Rất muốn hỏi rõ.

Nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không hỏi.

Trong một nhà hàng.

Những vị khách dùng bữa đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía một bàn khách ở chỗ không xa.

Vì khách bàn này đều ăn mặc rất kỳ quái.

Đồ cổ trang.

Rất nhiều phục sức ít thấy, hơn nữa đều để tóc dài. Nhưng mà có rất nhiều cô gái đều lộ ra vẻ mặt yêu thích. Có vài người thanh niên trong số đó thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cho các cô không cách nào có thể chống cự được.

“Các món ăn của hành tinh này ngược lại cũng không tệ, chỉ là tạp chất quá nhiều, không có ảnh hưởng gì.”

Một người thanh niên chậm rãi nói.

Sau đó uống nước trà đắt đỏ nhất của nhà hàng, uống vào miệng lại cảm thấy chẳng ra làm sao, ngay cả nước suối ở chỗ bọn hắn cũng không bằng.

Khí chất của những người này đều rất không tầm thường. Đặc biệt là người trẻ tuổi đang nói chuyện này, khí chất thoát tục, cho người ta cảm giác cao quý không thể nào với tới.

“Bên phía núi Trường Bạch tạm thời không cần qua, để bọn chúng tranh đoạt. Có một số thứ không lọt mắt đều khiến cho bọn chúng tranh đến chết đi sống lại, thực sự là rất nực cười.”

Bọn hắn đều là cường giả đại tộc đến từ Tinh Không.

Không lập tức đến núi Trường Bạch, mà đến thành phố hưởng thụ, quả thật là có chút khác biệt, người bình thường thật sự không nghĩ đến.

“Chủ nhân nói rất đúng.”

Người xung quanh đều tỏ ra rất cung kính đối với người thanh niên này.

Từ trong ra ngoài đều như vậy.

Đó là sự cung kính đã cắm sâu vào xương tủy.

“Đi thôi.”

Cường giả của tộc Tinh Không có thân phận cao quý, địa vị cao cả, có thể đến chỗ ngươi ăn chính là vinh hạnh của ngươi, nhất định phải cảm động đến rơi nước mắt, khóc nức nở thì có hơi khoa trương, nhưng ý đại khái chính là như vậy.

“Các vị đừng đi, vẫn chưa tính tiền mà.”

Nhân viên phục vụ ngăn bọn họ lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Ở xã hội hiện tại, đã rất là hài hòa rồi, sao vẫn còn người ăn quỵt? Hơn nữa, anh ta thật sự nhìn không ra những người trước mắt này giống loại người ăn quỵt.

Tuy rằng ăn mặc kỳ quái, nhưng bất kể thế nào, ăn mặc thì tựa như cổ trang, khí chất thì hơn người, hoàn toàn nhìn không ra có vấn đề gì.

“Thưa các ông chủ, xin hỏi vị nào thanh toán ạ?”

Nhân viên phục vụ không dám làm ầm lên, vẫn ôn hòa nhã nhặn, thành thật nói chuyện với bọn họ. Dù sao thì nhìn dáng vẻ của bọn họ là biết tuyệt đối không phải người bình thường, không dám nói gì nhiều. Theo suy đoán của anh ta, nhất định là người trong gia đình phú quý nào đó.

Có địa vị.

Có tiền.

Có năng lực.

Nếu đã là như vậy thì còn ăn quỵt nữa sao? Rất có khả năng chỉ là chơi đùa mà thôi, tuyệt đối không có ý khác, cho nên phải ổn định tâm tính, trao đổi đàng hoàng với đối phương.

Trong ngành dịch vụ ăn uống này, có rất nhiều cao thủ tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, giả vờ có thái độ rất không tốt, chính là để xem thử nhân viên phục vụ có thể kiềm nén được tính tình không. Bình thường loại tình huống này đều là sự bắt đầu của một hồi cơ duyên.

Các cường giả Tinh Không nhìn nhau.

“Ngươi biết bọn ta là ai không?” Một người đàn ông cao to lạnh lùng hỏi. Người đàn ông cao to đứng trước mặt nhân viên phục vụ trông giống như ngọn núi nhỏ, thể hình cường tráng, làm cho nhân viên phục vụ hết sức áp lực.

“Tôi… tôi không biết các vị là ai.”

Bộ dáng run run của nhân viên phục vụ rõ ràng là đã sợ hãi. Không phải chưa từng thấy có người đến gây sự, những người đến gây sự trước kia, đều vì uống rượu say. Trong tình huống đó, chỉ cần thuận theo ý của anh ta là được, dù sao thì não của bọn họ đã bị mất khống chế, thay vào đó là bị cồn khống chế.

Nhưng tình huống hiện tại rất không thích hợp.

Đối phương lại không uống rượu, mà đã ngang tàng như vậy, rõ ràng là cố ý gây sự.

Người đàn ông cao to tức giận quát: “Không biết chúng ta là ai, mà lại dám ngăn cản chúng ta, đúng là ăn gan hùng mật gấu. Đến đây ăn cơm, chính là niềm vinh hạnh tối cao của các ngươi rồi. Cút sang một bên.”

Nói xong thì muốn rời đi.

Nhân viên phục vụ chưa từng gặp phải cái tên nào ngang ngược như vậy. Nếu như thật sự để cho bọn họ rời đi, vậy thì anh ta sẽ phải bồi thường lại tiền bữa cơm này. Với tiền lương của anh ta, sao có thể bồi thường nỗi.

Lấy đủ dũng khí, nghĩ rằng bị đánh còn có thể được bồi thường, anh ta quyết kiên trì ngăn cản đến cùng.

“Không được đi, mời thanh toán.”

Trên đường phố.

“Đêm hôm qua cậu ngủ ở đâu?” Ông Trương hỏi.

“Tôi ngủ ở chỗ vợ tôi.”

“Hả! Vậy lần sau có thể dẫn tôi theo không?”

“Này sao được, tôi ở với vợ tôi, chứ không phải bạn tôi. Sau này nếu như ở chỗ bạn tôi, thì có thể dẫn ông theo.”

Bọn họ vừa đi, vừa trò chuyện, nói toàn là những chủ đề không quan trọng. Đối với bọn họ, những chủ đề về chuyện gia đình thường ngày rất có ý nghĩa.

Còn những chuyện rất quan trọng trong lòng người khác, thì trong mắt họ, đó đều là những chuyện nhỏ mà thôi.

Tà Vật Công Kê nhìn ông Trương một cách kỳ quái.

Đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận