Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 945: Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả. (2)

Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả. (2)

Hàn Tiểu Tiểu hâm mộ nói: "Bạn của huynh có huynh thật sự rất hạnh phúc, tỷ tỷ của muội sẽ không ngồi cùng muội xem mấy thứ nhàm chán này đâu, luôn nói muội lãng phí thời gian."

"Ừm... Nếu sau này muội muốn xem mấy thứ nhàm chán, có thể bảo ta, ta có thể xem cùng muội." Lâm Phàm cảm thấy không thứ gì nhàm chán cả, vạn vật đều vô cùng thứ vị, giống như ông Trương, ông ấy cũng có thể ngồi cùng quan sát con kiến suốt một ngày, cũng cảm thấy thú vị, mà lúc anh tu luyện, ông Trương cũng bầu bạn với anh một ngày, cũng cảm thấy thú vị.

"Thật không?"

"Đương nhiên."

Hàn Tiểu Tiểu cảm thấy Lâm Phàm không xấu xa như lời tỷ tỷ nói, ngược lại còn rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn những món ăn vô cùng ngon miệng, nếu là người xấu, sao có thể như vậy được.

"Hôm nay trời sẽ mưa." Lâm Phàm nói.

Hàn Tiểu Tiểu nhìn lên trời nói: "Thời tiết đang rất đẹp, sao có thể mưa được."

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Kiến rất mẫn cảm với sự thay đổi của thời tiết, lúc trời sắp mưa, độ ẩm của mặt đất đều sẽ rất cao, chúng ta không cảm nhận được, nhưng con kiến lại có thể cảm nhận được, cho nên bọn nó mới chuyển nhà để tránh nước mưa."

"Ta không hiểu." Hàn Tiểu Tiểu mê mang lắc đầu, không hiểu Lâm Phàm đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm đều sáng lấp lánh như sao.

Lâm Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Tiểu Tiểu nói: "Không hiểu cũng không sao cả, về sau quan sát nhiều là được."

Nhưng vào lúc này.

Một giọng nói vang lên.

"Buông muội ấy ra."

Lúc Hàn Yên tỉnh lại, phát hiện không ngờ bản thân lại ngủ say như vậy, muội muội không ở đây, liền đi tìm nàng khắp các nơi, sau đó thì nhìn thấy Lâm Phàm đang xoa đầu muội muội, dọa nàng vội vàng chạy tới.

"Tỷ tỷ."

Hàn Tiểu Tiểu vui vẻ đi đến bên cạnh tỷ tỷ.

"Hắn không làm gì muội chứ? " Hàn Yên cẩn thận quan sát, chỉ sợ trên người muội muội có vấn đề gì.

Hàn Tiểu Tiểu lắc đầu nói: "Không có, Lâm ca ca đưa muội cùng xem con kiến chuyển nhà, nói với muội rất nhiều điều, tuy rằng muội không hiểu lắm, nhưng đã biết được rất nhiều."

Lâm Phàm đứng dậy, mỉm cười nhìn Hàn Yên.

Cảm thấy hình giữa hai người đang có hiểu lầm gì đó.

Hàn Yên mặt trầm xuống: "Lâm Phàm, giữa chúng ta đã có ước định, ngươi có chuyện gì thì nhằm vào ta, nếu ngươi làm hại muội muội ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Muội muội, chúng ta đi."

Hàn Tiểu Tiểu muốn nói gì đó, lại trực tiếp bị tỷ tỷ lôi đi, đến cơ hội nói chuyện cũng không có, nhưng vẫn lén lút xoay người, vẫy tay hẹn gặp lại với Lâm Phàm.

Ban đêm.

Sơn trang rất yên tĩnh.

"Tỷ tỷ, không cần phải mở cửa sổ, trời sắp mưa rồi ." Hàn Tiểu Tiểu nói.

Hàn Yên quay đầu lại nói: "Thời tiết đang đẹp như vậy, sao có thể mưa được."

"Nhưng Lâm ca ca nói với muội, hôm nay con kiến chuyển nhà, sẽ có mưa." Hàn Tiểu Tiểu tin tưởng lời Lâm Phàm nói, đồng thời ghi nhớ kiến thức này trong đầu.

Nghe thấy muội muội nhắc tới Lâm Phàm, lại còn gọi đối phương là ca ca, nàng có dự cảm không ổn, biểu cảm nghiêm túc.

"Tiểu Tiểu, về sau không được tiếp xúc với hắn, hắn không đơn giản như muội nghĩ đâu, muội vẫn còn nhỏ, ngàn vạn không thể bị vẻ bề ngoài của hắn lừa."

Hàn Yên không ngờ rằng Lâm Phàm lại âm hiểm như thế, lại xuống tay với cả một đứa nhỏ, đây là việc mà con người có thể làm sao?

"Tỷ, Lâm ca ca không xấu xa như tỷ nói đâu."

Ầm!

Một tiếng sét cắt ngang bầu trời, sau đó tiếng sấm vang lên.

"Nhìn kìa, muội đã nói rồi, nhất định sẽ mưa mà." Hàn Tiểu Tiểu vui vẻ nhảy lên, vỗ tay, trong mắt bừng lên ánh sáng chói lóa, không ngờ rằng đúng là như vậy, nàng ta càng thêm tin tưởng Lâm Phàm.

Điều hắn nói quả nhiên đều là sự thật.

Niềm tin chính là được bồi dưỡng như vậy.

...

Lâm Phàm ngồi trong phòng, đang đọc truyện, trên giá sách ở trong phòng có bày rất nhiều bộ sách, tất cả đều là sách chữ, anh đều không cảm thấy hứng thú chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi nhàm chán.

Tìm được quyển sách có tranh minh hoạ, đọc đến say mê.

Ầm!

Bên ngoài tiếng sấm rền vang, gió thổi đến mức cành cây xào xạc đung đưa.

Xoẹt!

Một tia chớp lóe lên, hình như ngoài phòng có bóng dáng ai đó, nhìn qua cửa có thể thấy loáng thoáng một bóng ngoài đứng bên ngoài.

"Bên ngoài mưa lớn như vậy, không vào đây tránh mưa sao?"

Lâm Phàm bỏ quyển sách trong tay xuống, đã sớm phát hiện ra có người đứng bên ngoài, vốn cho rằng đối phương sẽ gõ cửa, sau đó anh đồng ý để đối phương đi vào, nhưng không ngờ rằng đối phương cứ đứng ở đó không động đậy gì cả, thật sự rất kỳ quái.

Không còn cách nào khác.

Chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi.

Két!

Cửa phòng chợt mở ra, giống như có một luồng kình khí làm cho cửa bị mở văng ra vậy.

Lâm Phàm nhìn đối phương, bên ngoài đang mưa, nhưng trên người đối phương lại khô ráo, nước mưa không rơi được vào người đối phương mà bị một tầng khí kình mà mắt thường nhìn không thấy che chắn, thật thần kỳ, cũng thật kỳ lạ.

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Lâm Phàm dò hỏi.

"Hừ! Ngươi không biết thật, hay là giả vờ không biết, lão nhị đã ẩn núp ở Lâm gia các ngươi nhiều năm như vậy, lại không ngờ rằng sẽ chết thảm như vậy, thật là sơ suất." Lão giả chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận