Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 834: Người nông cạn (3)

Người nông cạn (3)

“Cô Lương, cô có biết tên của bác sĩ Lâm không?” Viện trưởng Hách hỏi.

Lương Viện nói: "Tôi biết, chúng tôi thường gửi thư từ, tên của anh ấy là Lâm Phàm."

Khi nghe thấy những lời này.

Viện trưởng Hách dấy lên một cơn sóng động trời trong lòng.

Hoàn toàn bị lời nói của Lương Viện làm cho bối rối.

Bác sĩ Lâm là Lâm Phàm?

Cô có biết anh ấy là một bệnh nhân tâm thần, rốt cuộc dựa vào cái gì mà nghĩ anh ấy là bác sĩ?

“Ồ, tôi biết, cô có quen anh ấy không?” Viện trưởng Hách hỏi.

Lương Viện nói: "Tôi luôn trao đổi thư từ với anh ấy, nhưng anh ấy dạo gần đây không hồi âm thư của tôi, tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy không, nên tôi đến xem."

Đối phương hỏi thăm một số vấn đề.

Viện trưởng Hách nhanh trí nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó.

Ông ta biết Lâm Phàm luôn có một người bạn qua thư từ, nhưng không bao giờ biết người đó là ai.

Không ngờ, hóa ra lại là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Duyên Hải chúng ta.

Ghen tỵ.

Khâm phục.

Nếu để một số người cảm thấy hài lòng về bản thân biết một người bị bệnh tâm thần có thể có một người bạn qua thư từ xinh đẹp như vậy, bạn nghĩ xem họ còn có mặt mũi nào để sống tiếp ở trên đời này nữa chứ?

“Viện trưởng, ông có biết tình hình của anh ấy không?” Lương Viện tò mò hỏi.

Hai khách hàng lớn của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là Lâm Phàm và ông Trương.

"Tôi biết, bác sĩ Lâm là một bác sĩ trẻ xuất sắc bên phía chúng tôi, anh ấy trông đẹp trai, làm việc chăm chỉ, rất nổi tiếng ở Thanh Sơn chúng tôi, nhưng cô đến không đúng lúc, anh ấy đã được tôi sắp xếp đi học ở nơi khác." Viện trưởng Hách có bản lĩnh nói dối không chớp mắt không để cho coi thường.

Nếu không, không thể cùng Độc Nhãn Nam được gọi là song tiện khách ở thành phố Duyên Hải.

Nếu nói về việc giảm bớt các yêu cầu và thêm một người nữa.

Cái tên Lý Lai Phúc có thể giữ vững vị trí này.

“Hóa ra bác sĩ Lâm giỏi như vậy.” Lương Viện cảm thán nói.

Viện trưởng Hạo trừng mắt, quái lạ, cô gái này rõ ràng bị mê hoặc không nhẹ, nếu không sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Đúng vậy, là người trẻ tuổi rất ưu tú, hay là tôi gọi điện thoại cho anh ấy nói cô đến rồi?” Viện trưởng Hách hỏi.

Lương Viện vội vàng xua tay nói: "Không cần, không cần, nghe tin anh ấy ổn là được, tôi và anh ấy là bạn qua thư từ, giữa bạn qua thư quan trọng nhất chính là bí ẩn, nếu gặp nhau sẽ không có cảm giác như vậy nữa."

Viện trưởng Hách còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra.

Ông ta đã nhìn thấu Lương Viện.

Biết rằng cô ấy chắc chắn sẽ nói không cần.

Tôi nói như vậy chỉ là thể hiện một chút tấm lòng mà thôi, chứ tôi chả quan tâm nhiều đến chuyện này lắm.

Ông ta thầm nghĩ, Lâm Phàm à, Hách Nhân đối xử không tệ với cậu, sau này không thể phụ tôi, dù nói thế nào thì cậu cũng phải thường xuyên đưa Tiểu Bảo đi xem, để Tiểu Bảo được tài trợ nhiều hơn.

Không lâu sau.

Lương Viện mãn nguyện rời đi.

Lúc rời đi, bước chân rất nhẹ nhàng, có sự tương phản mạnh mẽ với lúc vừa mới đến.

Viện trưởng Hách đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng xa xăm bên ngoài.

Mỉm cười.

Không ngờ Lâm Phàm lại là một người trẻ tuổi có sức hấp dẫn như vậy, lúc ông ta còn trẻ thì chỉ chuyên tâm học hành, mấy cô gái chết sống vì ông ta cũng không khiến ông ta từ bỏ việc học.

Đó chỉ là vẻ đẹp bên ngoài thôi.

Nông cạn.

Phải có con mắt tinh tường hơn chút.

Khu phố sầm uất!

Lâm Phàm và ông Trương dẫn theo Tà Vật Công Kê tùy ý đi dạo.

Cuộc sống mỗi ngày đều rất thảnh thơi, không có dao động quá lớn, không xảy ra mâu thuẫn với người khác, càng sẽ không xảy ra xung đột với ai, mọi thứ đều rất hài hòa và yên bình.

“Chúng ta còn thiếu tiền người khác đó.”

“Ừm, tôi cũng nhớ.”

Lúc bọn họ mượn tiền mua đồ, thì cuộc sống có chút nhấp nhô, nhưng họ làm người rất đáng tin, cho nên lúc bọn họ mượn tiền đều rất thuận lợi, thường thì không có người nào từ chối bọn họ.

Rất dễ thấy, lòng chính trực của bọn họ là rõ như ban ngày.

Ở phía xa.

Có chút ồn ào.

Bọn họ thích những nơi náo nhiệt. Bình thường nếu như gặp được đều sẽ dừng lại, xem kỹ, làm giống như là xem náo nhiệt vậy.

“Những bạn nhỏ đó nhảy thật đẹp.” Lâm Phàm nói.

Một nhóm bạn nhỏ cũng cỡ sáu bảy tuổi, mặc váy trắng, vui vẻ nhảy nhót, trông rất dễ thương.

Ông Trương nói: “Ừ, nếu như Tiểu Bảo có thể mặc đồ giống vậy, nhất định là cũng rất dễ thương ha.”

“Tôi cũng nghĩ giống ông.”

Nếu như Tiểu Bảo biết được ý nghĩ của bọn họ, khẳng định là ý định muốn chết cũng có luôn. Tiểu Bảo tôi đây thân là con nhà giàu, là phải cần thể diện, để tôi mặc bộ đồ của bé gái đó, không bằng để tôi chết đi cho xong.

Những người dân đang đi dạo phố đều đứng lại xem.

Đối với bọn họ mới nói, có náo nhiệt là phải xem.

Dần dần.

Có người xem xong thì đi, có người thì lại bỏ ít tiền lẻ vào thùng quyên góp.

Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau một cái: “Xem biểu diễn phải trả tiền, chúng ta quyên góp một ít đi.”

“Được.”

Bọn họ moi trong túi, lấy ra được vài trăm tệ. Bọn họ hiện tại đều là người có tiền, trong túi có vài trăm tệ đều rất bình thường.

“Cảm ơn anh ạ.”

“Cảm ơn ông ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận