Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 598: Giáo sư Tinh Không: Nguy hiểm sắp đến rồi (2)

Sau khi ra ngoài một khoảng thời gian, họ đều thành anh hùng.

Tiếu Khải rất vui vẻ an tâm.

Nơi đây là ngọa hổ tàng long, giống như rồng chiến đấu của anh ta chưa chuẩn bị xuống núi, thế giới bên ngoài vẫn cần những người trẻ như họ đi lưu lạc.

“Ừm!”

“Ừm!”

Họ đồng thanh trả lời.

Tiếu Khải đã nhìn quen nên cũng không lạ, nghĩ đến điều gì đó, anh ta chạy đến phòng bảo vệ rồi giao cho Lâm Phàm một phong thư.

“Khoảng thời gian trước, người bạn qua thư từ của anh đã trả lời cho anh, anh không ở đây nên luôn để nó ở đây.”

Lâm Phàm nhận phong thư, suy nghĩ rồi lại chuyền thư cho Tiếu Khải.

“Giúp tôi trả về nhé.”

Tiếu Khải nói: “Tại sao vậy?”

Anh ta ngưỡng mộ kỹ năng của Lâm Phàm, thân là bệnh nhân tâm thần cũng có bạn qua thư từ, suýt chút nữa đã nghĩ anh ta trở thành nhân vật chính mà đến bây giờ ngay cả một em gái cũng không có, chênh lệch này hơi lớn.

“Bây giờ tôi có vợ rồi, không thể đi quá gần người khác.” Lâm Phàm nói.

Anh là người tôn trọng vợ, tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.

“Đệch!”

Tiếu Khải trợn mắt há mồm nhìn Lâm Phàm, anh ta trừng con ngươi giống như gặp quỷ vậy, cần phải bá đạo như vậy sao.

Ngay cả bạn gái tôi cũng chưa có.

Bây giờ anh nói với tôi ngay cả vợ anh cũng có rồi, vậy không phải là nói ngay cả một bảo vệ như tôi cũng không bằng bệnh nhân tâm thần sao.

Lâm Phàm thấy Tiếu Khải lộ ra vẻ kinh ngạc, anh tò mò hỏi:

“Có gì không đúng sao?”

“Không có.”

Tiếu Khải lắc đầu, trong lòng có chút lạnh lẽo, có lẽ đây là sự chênh lệch đấy, bệnh nhân tâm thần có được bạn bè giàu có, chắc chắn không phải là điều anh ta có thể so sánh.



Gần đây cuộc sống của viện trưởng Hách cũng không tệ, ông ta luôn cảm thấy như được hồi sinh lần nữa, nhìn vào gương cũng có thể thấy được tóc bạc đầy đầu, vài sợi tóc đen đung đưa.

Cải lão hoàn đồng sao?

Không…

Đây là bắt đầu mùa xuân thứ ba.

Khi Lâm Phàm đã ở bên ông Trương, ông ta thật sự mệt mỏi, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, ông ta cảm thấy cả ngày đều đang nơm nớp lo sợ, có thể còn sống thì thật tốt.

Sau đó.

Hai bệnh nhân ra ngoài làm việc.

Một của cải đến tay.

Cuộc sống rất thoải mái.

Tất cả đều trở nên tốt.

Đứng trước cửa sổ hút thuốc, nhìn ra bên ngoài, hai bóng dáng quen thuộc thu hút sự chú ý của ông ta, sau đó ông ta mặc quần áo ra ngoài nghênh đón.

Thỉnh thoảng quay về một chuyến.

Rất hoan nghênh.

Viện trưởng Hách luôn phát hiện rằng ra ngoài rất có ích đối với bệnh tình của Lâm Phàm và ông Trương.

Chỉ là tình trạng của ông Trương có chút chậm.

Lâm Phàm có chiều hướng tốt lên rất nhanh.

Cậu xem…

Cũng có thể giao tiếp bình thường, chỉ là có khi đầu óc có chút hố.

Hành lang phòng bệnh.

Khi đi ngang qua phòng bệnh của giáo sư Tinh Không.

Lâm Phàm và ông Trương dừng bước, nhìn xuyên qua cửa sổ xem tình hình bên trong, giáo sư Tinh Không ngồi xổm trên giường, cúi đầu, chỉ vào tấm ga trải giường màu trắng.

“Ông ấy rất đau khổ.”

“Ông ấy đang suy nghĩ một chuyện.”

Hai người họ lẩm bẩm.

Gặp cuộc đối thoại có chiều sâu này, viện trưởng Hách thường giữ im lặng, nghĩ đến bài hát 《Im lặng là vàng》, nói rất có lý, im lặng là được lợi, không muốn im lặng thì phải bị đánh, tiêu tiền nằm viện.

“Cốc cốc!”

Gõ cửa.

Giáo sư Tinh Không không trả lời.

Lâm Phàm đẩy cửa bước vào, cùng ông Trương đi đến bên cạnh giáo sư Tinh Không, hỏi:

“Ông đang nghĩ gì vậy?”

Lạch cạch!

Giáo sư Tinh Không nắm lấy cổ tay của Lâm Phàm, nghiêm túc nói: “Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Hả?” Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, leo lên giường, ngồi xổm ở đó giống như giáo sư Tinh Không, anh nhỏ giọng nói: “Chuyện lớn gì?”

Ông Trương cũng học tập thuần thục tư thế ngồi xổm.

Viện trưởng Hách bất lực, vẫy tay ra hiệu căn dặn điều dưỡng rời đi, còn chuẩn bị tấm ga trải giường mới, sáu dấu chân đen ở trên ga giường màu trắng, thực sự quá dễ thấy.

Đổi mới.

Phải mua.

Bây giờ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của họ có giống như cơ quan thiếu tiền không?

Đều là món tiền nhỏ mà thôi.

Bây giờ viện trưởng Hách rất hào khí, vung tay thì trong kẽ hở khớp ngón tay sẽ lộ ra một ít, chính là vài trăm tệ đấy.

Giáo sư Tinh Không nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người nào mới nhỏ giọng nói:

“Tôi nói với các người, các người nhất định đừng nói với người khác, nếu không thì sẽ bị người khác xem như là bệnh nhân tâm thần.”

“Ừm!”

“Ừm!”

Lâm Phàm và ông Trương gật đầu rất nghiêm túc, ý nghĩa rất rõ ràng, ông yên tâm nhé, chúng tôi tuyệt đối không nói với người khác.

Bị người khác nói là bệnh nhân tâm thần, thực ra quá đáng sợ rồi.

Giáo sư Tinh Không nói: “Khoảng thời gian gần đây, tôi quan sát bầu trời sao, phát hiện có vài sao mai phát nổ, tia sáng lóng lánh đó đều chọc mù mắt của tôi, tôi bấm tay tính được sẽ có tai họa sắp đến.”

Nghe những lời giáo sư Tinh Không nói.

Họ hít một hơi khí lạnh.

Nghe thấy thì cả người đều run rẩy.

Thật là một chuyện kinh khủng.

“Khi nào tai họa đó sẽ đến?” Lâm Phàm hỏi.

Giáo sư Tinh Không: “Hừm, trong khoảng thời gian này, chắc là như vậy.”

“Có thể ba bốn ngày.”

“Có thể ba bốn tháng.”

“Có thể ba bốn năm.”

“Dù sao cũng rất nhanh.”

Trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Lâm Phàm biết giáo sư Tinh Không là một người có học thức, học rộng tài cao, hơn nữa trình độ vẽ tranh cũng rất cao, vì vậy anh và ông Trương đều sẵn lòng cùng nhau giao tiếp với giáo sư Tinh Không.

Có thể học được nhiều thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận