Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1158: Không... Nhất định là anh đang lừa em. (2)

Không... Nhất định là anh đang lừa em. (2)

Bóng lưng đôi tình nhân càng lúc càng xa.

Chỉ để lại đứa bé đang vô cùng đau lòng đứng đó vẻ mặt sững sờ giống như gặp phải đả kích vô cùng to lớn.

Đám bạn đến an ủi cậu bé.

“Chắc chắn là thời cổ đại sẽ có.”

Cậu bé nghe thấy những lời này trong ánh mắt lại một lần nữa bừng lên ánh sáng.

“Đúng vậy.”

“Chắc chắn là thời cổ đại mới có.”

Lâm Phàm dừng bước nhìn một chút rồi mỉm cười rời đi, chỉ là những điều mà cậu bé nói khiến anh đã nghĩ ra được đồ vật mà được nhắc đến trong nhiệm vụ, ừm... Thôi bỏ đi, anh không vội sức nào, không cần cứ để ý mãi đến Tìm kiếm nhiệm vụ, vẫn là câu nói lúc trước, thứ gì đến rồi cũng đến.

Sau khi mua hạt giống và một vài dụng cụ, Lâm Phàm trực tiếp quay về học viện.

Anh đi đến mảnh đất hoang.

Sau đó hoàn toàn tập trung vào việc làm cỏ, làm việc có thể khiến người ta cảm nhận được niềm vui, nhất là đối với Lâm Phàm, lại được làm việc mà mình yêu thích, tất nhiên là chuyện vô cùng may mắn.

Có một vài học sinh đi qua chỗ đất, nhìn thấy Lâm Phàm đang bận rộn giữa đống cỏ dại.

“Thật là ngưỡng mộ cuộc sống của người bình thường, không lo nghĩ gì mà sống dưới sự bảo vệ của mọi người.”

“Vậy thì cậu đi làm người bình thường đi.”

“Không tớ muốn chiến đấu với quái vật.”

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, bỗng lưng càng lúc càng xa.

Đêm khuya.

Trên tường thành bảo vệ, những bức tường này đều được làm từ những chất liệu cứng rắn nhất hiện nay, muốn phá vỡ một lỗ thủng trên tường này, căn bản là chuyện không thể nào xảy ra, cho dù có dùng tên lửa pháo đạn bắn phá cũng không có tác dụng gì.

Vô số đèn chiếu sáng được ra bên ngoài các thiết bị cảm ứng nhiệt năng được lắp đặt ở các góc chết để giám sát tình huống bên ngoài.

Rầm rầm rầm!

Một nhóm binh sĩ cầm vũ khí nóng đi thành hàng tuần tra.

Vừa đi vừa nói chuyện.

Theo bọn họ thấy, chỗ mà bọn họ ở là an toàn nhất, là tường thành dài nhất cao nhất lớn nhất, chỉ với sức của đám quái vật kia làm sao có thể xông vào đây được.

Đoàng đoàng!

Lúc này có tiếng súng vang lên.

Nếu là những binh lính vừa mới tới chắc chắn sẽ bị dọa sợ, tưởng là có quái vật xông vào nhưng nếu ở đây một thời gian dài thì sẽ biết được đây đều là những tình huống bình thường mà thôi.

Quả nhiên có âm thanh vang lên bên tai.

“Không cần căng thẳng, nếu như có quái vật xuất hiện, thì đã bị bắn lui từ lâu rồi.”

Với tình hình bây giờ, nếu nói tin tốt duy nhất thì chính là đến bây giờ có một quái vật nào biết bay, nếu không thì tình hình quả thật có chút không ổn, chỉ là rất nhiều người đều đang nghi ngờ chuyện này.

Đám quái vật đó biến đổi khôn lường, cuối cùng sẽ có dáng vẻ của con người, bọn họ đều đang nghi ngờ, đánh quái vật đó không phải là do con người biến dị mà thành chứ.

Tất nhiên.

Những điều này chỉ là suy đoán.

Còn về tình huống cụ thể không ai biết cả.

Hơn nửa đêm.

Vào lúc mọi người đang say giấc nồng, tất cả thành viên của đội hành động đều nhận được một tin tức khủng bố.

Phần chân tay còn lại của quái vật trong phòng thí nghiệm đã qua mặt mọi người, nhân lúc không ai để ý tới, đã biến mất không thấy tăm hơi.

Chỉ là một bộ phận còn sót lại mà lại có ý thức, đây là một chuyện đáng sợ biết nhường nào.

Bắt buộc phải tìm thấy chân tay của quái vật trước khi nó gây ra thương vong quá lớn.

Trong một ngõ nhỏ tối tăm.

Một tên ăn mày đang ngủ say, cả người bẩn thỉu của anh ta giống như hoà làm một với rác rưởi xung quanh. Có thể sống sót trong thế giới này, đã là một ân huệ vô cùng lớn rồi, cho nên anh ta không có yêu cầu gì khác.

Đột nhiên.

Trong bóng tối.

Một vật thể màu đen chỉ to bằng một ngón cái, nhào về phía tên ăn mày với tốc độ cực nhanh, sau đó thô bạo chui vào trong mũi của tên ăn mày .

“Aaaa!”

Tên ăn mày đang ngủ say, trực tiếp khom lưng đầu nghiêng về phía sau, phần cổ phủ đầy gân xanh, miệng thì phun ra một lượng lớn máu tươi.

Grừ!

Một lúc sau một tiếng gầm trầm thấp vang lên.

Phòng bảo vệ của học viện.

Lâm Phàm nằm trên giường nhìn về phía tivi đang treo trên tường trong tivi đang chiếu một bộ phim võ thuật, tuy rằng bên ngoài đang rất nguy hiểm nhưng những tiết mục giải trí vẫn rất nhiều.

“Thật hay quá đi.” Lâm Phàm khen ngợi, xem vô cùng chăm chú, một bộ phim mới ra lò vô cùng thú vị.

Lúc này.

Lâm Phàm liếc mắt ra bên ngoài, phát hiện ra bên ngoài có bóng người đang đứng nhưng người đó không hề động đậy, tuy rằng bên ngoài có đèn đường, nhưng ánh sáng vô cùng yếu ớt nên vẫn bị màn đêm bao trùm, rất khó nhìn ra là ai.

“Xin chào, anh tìm ai?” Lâm Phàm đi ra bên ngoài hỏi bóng đen: “Có cần tôi giúp không?”

Đối phương cứ đứng đó không hề để ý đến Lâm Phàm.

Khiến cho Lâm Phàm rất tò mò, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh hơi nhíu mày, trên người đối phương có mùi máu tanh nồng, không hề dễ ngửi chút nào, nếu anh mà có nước hoa chắc chắn sẽ xịt một ít lên người đối phương, để át đi mùi máu đó.

Chuyện nhỏ như vậy thì không cần cảm ơn.

Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

“Anh không về nhà ngủ mà đứng ở đây rốt cuộc có chuyện gì vậy, nếu có thể tôi nhất định sẽ giúp anh. Lâm Phàm nghĩ có phải đối phương khó mở lời, có chuyện gì đó không tiện nói ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận