Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1261: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (3)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (3)

Chỉ là có chút phiền phức.

Buổi tối tẩy trang đi ngủ là chuyện thường tình, ai mà ngờ Lâm Phạm đột nhiên đến đây làm cô phải đi trang điểm lại lần nữa.

Thật sự là rất phiền phức.

Ở ngoài cửa.

Ông Trương nói: “Cô ấy không có chuyện gì chứ?”

Lâm Phàm nói: “Chắc là không đâu.”

Ông Trương lại nói: “Vậy tại sao cô ấy muốn chúng ta đợi?”

Lâm Phàm trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: “Chắc là cô ấy đang đi nặng.”

Ông Trương nghe thế thì đột nhiên cười rộ lên.

“Ha ha, ha ha.”

“Ha ha, ha ha!”

Lâm Phàm và ông Trương cùng nhau cười, đứng trước cửa cười thật kỳ dị. Mặc cho ai nhìn cũng không quan tâm, dù sao đây là nụ cười của một ông chú xấu xa.

Tà Vật Công Kê nhìn bọn họ.

Trong lòng nghĩ.

Đúng là ngu ngốc!

Thật là.

Nó thân là Tà Vật nội ứng, trước mắt là hai tên ngu ngốc này đã làm ra bao nhiêu hành động ngu ngốc. Nó không muốn nói bất cứ điều gì, cũng không muốn làm gì nên chỉ yên lặng nhìn.

Dùng ánh mắt quan tâm nhìn hai tên ngốc.

Một hồi sau.

Kẽo kẹt!

Mộ Thanh cửa mở ra, cô đứng bên trong cánh cửa, bình thường đã đẹp sau khi trang điểm thì càng xinh đẹp hơn. Chính là hình tượng hoàn mỹ trong lòng mọi người.

“Vợ à, dạ dày em không tốt hả?” Lâm Phàm ôm đồ này đồ nọ đi vào, lại ân cần hỏi thăm.

Mộ Thanh nghi ngờ nói: “Không có, dạ dày em tốt lắm.”

“À!” Lâm Phàm ôm đồ ăn vặt trong tay đặt trên sô pha nói: “Đây là đồ ăn vặt anh mua cho em, đều là đồ ngon đó.”

Nhìn túi lớn túi nhỏ đặt trên sô pha, trong đầu Mộ Thanh tràn đầy nghi ngờ, cô lại liên tưởng đến tin nhắn báo cáo chi tiêu kia. Dùng tiền của cô mua đồ ăn vặt, sau đó lại nói là quà cho cô.

Kế hoạch này có chút sâu xa rồi.

Nhưng…

“Cảm ơn anh.” Mộ Thanh rất vui vẻ. Buổi tối còn mua đồ này đồ kia mang tới đã nói lên địa vị của cô trong lòng đối phương rất cao. Chỉ là cô vẫn không hiểu, Lâm Phàm xem cô thành vợ của anh thật sao?

Nếu thật sự xem cô là vợ.

Vậy vì sao trước giờ anh không bao giờ chủ động?

Đàn ông bây giờ đều có chiến lược, kế hoạch cả. Đều nghĩ cách để buổi tối không phải về nhà, muốn gần gũi với phụ nữ, cùng nhau uống chút rượu, xem phim điện ảnh một hồi hoặc là nói về vấn đề đi du lịch này kia.

Nhìn thì rất lãng mạn.

Nhưng mục đích cuối cùng là buổi tối có thể phát sinh chuyện vui vẻ mà thôi.

Nhưng cảm giác Lâm Phàm đem lại cho cô lại khác.

Trước giờ cũng chưa từng sử dụng những kế hoạch như vậy.

Cho dù là thời gian trước phải ngủ chung giường với cô cũng là tương kính như tân. Ôm cô đi vào giấc ngủ, ngay cả cánh tay cũng không hành động gì quá phận mà thành thành thật thật đặt một chỗ.

Mộ Thanh tự nhận mình không phải cô gái bảo thủ, giữ khư khư cái cũ hay nhiều quy tắc. Thấy cảm giác không tệ thì đều có thể thuận nước đẩy thuyền. Anh không chủ động nói thì quan hệ của chúng ta sao có thể tiến lên thêm một bước đây?

Chẳng lẽ để một cô gái như cô chủ động sao?

Nhưng thật sự không nên nói ra.

Ở trong mộng, quả thật Mộ Thanh có chủ động. Mỗi đêm đến, may mà thận Lâm Phàm tốt, có thể chống đỡ được nếu không thì xong đời thật. Nhưng nếu Lâm Phàm để ý lời nói của mình chắc chắn sẽ phát hiện, vì sao lại không mang thai, đây là chuyện rất kỳ lạ đó.

Lâm Phàm nói: “Không cần cảm ơn, em là vợ của anh mà. Anh mua đồ này nọ cho em là đương nhiên, chỉ cần em thích là được.”

Một đoạn thời gian không nhìn thấy vợ.

Lâm Phàm thật sự rất nhớ.

Chủ động tiến lên ôm ấp một cái, xong lại hít mùi hương trên tóc của vợ.

Mộ Thanh sớm đã quen với việc đường đường chính chính bị chiếm tiện nghi như vậy rồi.

Trước kia còn có chút phản cảm.

Nhưng bây giờ tập mãi cũng thành thói quen.

Nếu một ngày nào đó đột nhiên Lâm Phàm trở nên đứng đắn, cô sẽ cảm thấy anh không khỏe, có phải có chỗ có vấn đề hay không?

Mộ Thanh phát hiện những bộ quần áo của Lâm Phàm đều giống nhau mà bây giờ thời tiết đã dần lạnh hơn rồi.

“Ra ngoài em mua cho anh vài bộ quần áo.” Mộ Thanh nói.

Lâm Phàm nói: “Được nha, nhưng mà có thể mua cho ông Trương vài bộ được không?”

Làm bất cứ chuyện gì, có chỗ tốt gì anh đều nghĩ cho ông Trương, không bao giờ quên đối phương.

Mộ Thanh gật gật đầu, không thành vấn đề. Nhưng cô thấy quan hệ của ông Trương và Lâm Phàm cũng quá tốt rồi.

Ngày 25 tháng 11.

Sáng sớm.

Thời tiết khá lạnh, vẫn là một ngày tươi đẹp như trước.

Lâm Phàm và ông Trương mặc quần áo mới mà Mộ Thanh mua cho. Mặc quần áo mới vào, tinh thần và sắc mặt đều trở nên khác, rất có sức sống.

Sát vách bộ phận đặc biệt đang thờ phụng kim thân của Nhân Sâm.

Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm viếng.

Tiền nhang đèn kiếm được đếm không xuể, thật đúng là điên cuồng mà. Nghiệp vụ này chắc chắn bị bộ phận đặc biệt quản lý kiểm soát, có tiền mà không lấy không phải rất đáng tiếc sao?

Tên tuổi của Nhân sâm Vương đặc biệt vang dội ở thành phố Duyên Hải, không ai có thể cạnh tranh cao thấp với nó được.

Cho dù Lâm Phàm là thần truyền thừa bảo vệ cũng không có cửa so cùng.

Thói quen của những người dân thành phố là thắp hương, cầu nguyện.

Hy vọng một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc.

Nhưng vào lúc này.

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận