Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 572: Lâm Phàm cảm thấy rất khó hiểu về việc này (2)

Trong phòng họp.

“Boss, bây giờ trên mạng xuất hiện một số bài viết cầu cứu, đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ, ông có trả lời không?” Một người phụ trách giám sát tình hình mạng hỏi.

Gã gặp phải tình hình này cũng không biết trả lời thế nào.

Nếu như phải nói gì đó.

Vậy gã chỉ có thể nói, thật sự hèn.

Lúc đầu việc thuê máy bay tiếp nhận trở về đã thông báo xuống cho tất cả, bản thân không trân trọng, bây giờ có thể trách ai.

Bây giờ tình hình của nước Phổ không tốt.

Cử ai đi?

Người có thể đi lại như thường trong quỷ dị chỉ có Lâm Phàm.

Nhưng chúng ta có rất nhiều thành phố.

Quỷ dị xuất hiện nhiều như vậy.

Quá bận rộn.

Làm sao có thời gian đi cứu họ.

Cho dù tốc độ nhanh nhất thì cũng mất một ngày một đêm mới đến nơi, nhưng một ngày một đêm này sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói trước được.

Có lẽ sẽ xuất hiện tà linh.

Mà trong khoảng thời gian này.

Phá hủy một thành phố là chuyện có thể xảy ra.

Boss xoa xoa huyệt thái dương, gã biết được tình trạng trên mạng, những người đó lúc đầu không muốn quay trở về, nhưng bây giờ khi tình hình ở nước Phổ gay go đến mức nghiêm trọng nhất.

Đương nhiên những tên đó muốn trở về nước.

“Mẹ nó.”

Phẩm chất của boss rất tốt cũng không nhịn được mà chửi thề.

“Bây giờ chúng ta có thể ở đây yên tâm nói chuyện, tôi nghĩ các cậu nên biết đây là bởi vì sao, nếu như không phải cậu ấy đối phó với những quỷ dị mà chúng ta không thể đối phó được thì không biết rằng bây giờ làm sao giải quyết được những chuyện này.”

Boss suy nghĩ một lúc, vẫy tay nói:

“Phát ra thông báo, nói với họ rằng cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần nữa, tôi không thể vì tính mạng của họ mà bất chấp mạng sống của người khác.”

“Vâng.”

Chưa được bao lâu.

Thông tin trả lời từ phía chính phủ.

[Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không có lần nữa, tất cả tự chịu trách nhiệm.]

Khi đưa tin về bài này.

Những người mang sự mong đợi trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

Cư dân mạng bình luận.

“Không sai, cơ hội thường chỉ có một lần.”

“Sợ đến mức tiểu ra quần, cũng may lúc đầu tôi quả quyết nghe theo mệnh lệnh của quốc gia, vừa bò vừa lăn mà quay trở về.”

“Đây cũng khó tránh quá tuyệt tình rồi.”

“Đúng vậy, dù sao đây cũng là người của chính chúng ta.”

“Đệch, bây giờ bên ngoài không an toàn, muốn trở về thì tại sao ngay từ đầu không trở về.”

Khi quỷ dị xuất hiện, tuy rằng Boss đã phản ứng rất nhanh, nhưng bởi vì nguyên nhân mật độ dân số, một khi quỷ dị xuất hiện, thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Quả thực thê thảm hơn nước ngoài rất nhiều.

Vì vậy đối với những người ở lại nước ngoài mà nói, trong nước rất nguy hiểm, chỉ có ở đây mới là nơi an toàn nhất.

Một tòa nhà dạy học.

Tên đầu trọc cầm điện thoại đi theo sau lưng Lâm Phàm, vừa rồi anh giải quyết quỷ dị trong trường học.

Quá lợi hại.

Thật sự mạnh.

Cậu ta xem đến ngây người, chưa từng thấy người nào đối phó với quỷ dị đơn giản như vậy, tuy rằng gần đây cậu ta luôn đi theo bên cạnh Lâm Phàm, đã sớm quen với những chuyện này.

Nhưng nói thật.

Cậu ta vẫn thật sự bị kinh sợ.

Lâm Phàm xách theo bình rượu, uống ừng ực, uống một ngụm, rượu tràn vào cổ họng, mùi vị thật dễ chịu, tinh thần sảng khoái, có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Một đám học sinh tiểu học phấn khởi vẫy tay với Lâm Phàm.

Lâm Phàm đưa bình rượu cho tên đầu trọc.

Đến trước mặt các học sinh tiểu học.

“Chào!”

Vẫy tay rất thân thiện.

“Tên trong trường học bị anh đánh bay bằng một cú đấm rồi, sau này các em có thể tiếp tục đi học rồi.”

Lâm Phàm xoa đầu những đứa nhóc này, trên mặt mang theo nụ cười.

Họ cũng dễ thương giống như Tiểu Bảo.

Chỉ là Tiểu Bảo hơi không thích học, lần sau gặp Tiểu Bảo, anh phải nói với Tiểu Bảo về chuyện ở đây, nhìn ánh mắt của những bạn nhỏ này, họ có một khát khao với việc đi học.

“Wow, anh giỏi quá.”

“Sau này lớn lên em cũng phải giỏi giống như anh vậy.”

“Tuyệt tuyệt tuyệt...”

Đám học sinh tiểu học luôn cảm thấy kiến thức ngôn ngữ mà mình học được không phải quá đủ dùng.

Vào thời khắc quan trọng này.

Vậy mà không biết nên nói những gì.

Chỉ có thể dùng “Tuyệt tuyệt tuyệt” để thể hiện suy nghĩ của mình.

Đừng nói... chúng tôi cũng không tệ như vậy.

Vào lúc này.

Có phóng viên xuất hiện.

“Tổ trưởng Lâm, xin chào, tôi là phóng viên, gần đây trên mạng có vụ việc về một nhóm đồng bào ở nơi khác cầu cứu, anh có biết không?”

Một phóng viên nữ vội vàng hỏi.

Lâm Phàm nói: “Không biết.”

Đối với phóng viên mà nói, nguồn gốc thông tin của họ khá rộng.

Đồng thời cũng biết rằng.

Bây giờ có thể an toàn như vậy, không có xuất hiện phá hủy nào cũng vì có sự tồn tại của tổ trưởng Lâm ở trước mắt.

Phóng viên nữ rất tôn kính Lâm Phàm, cũng rất ngưỡng mộ, không phải loại phóng viên vì để đào móc tin tức mà hỏi các vấn đề không cách điệu.

“Tổ trưởng Lâm, ở đây tôi có chút vấn đề, có thể hỏi anh được không?”

Cách hỏi rất khiêm tốn.

Lâm Phàm khẽ cười nói: “Có thể chứ, có bất kỳ vấn đề nào cũng có thể hỏi tôi.”

Anh rất nghi ngờ.

Tại sao cô gái trước mắt lại căng thẳng như vậy.

Ngay cả hỏi người khác vấn đề cũng phải cẩn thận như vậy.

Xem ra rất xấu hổ.

Không có liên quan gì đến việc xấu hổ cả.

Không có cách nào.

Đến bây giờ anh vẫn không hiểu rõ vị trí của mình trong lòng tất cả mọi người, nếu như không có chuyện anh tiêu diệt quỷ dị đáng sợ, vậy xem như họ xong đời rồi.

Anh hùng.

Không sai.

Từ lâu anh đã là một anh hùng tồn tại trong mắt tất cả người dân.

Căng thẳng là chuyện rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận