Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1149: Ông Trương lại bắt đầu hành nghề cũ (2)

Ông Trương lại bắt đầu hành nghề cũ (2)

Tôn Hiểu hắng giọng, chuẩn bị nói: "Lâm Thần, hôm qua nước Tinh Thiêu xảy ra chấn động cực mạnh, sau đó xuất hiện một mãnh thú rất khủng bố đã gây ra đại nạn. Vừa nãy nước Tinh Thiêu gửi tới thông báo muốn nhờ Long Quốc của chúng ta giúp đỡ, nhưng lại vô tình bị từ chối. Bọn họ nói đây là hành vi cực kỳ vô nhân đạo, hy vọng Long Quốc của chúng ta có thể cử cường giả tới đó tiêu diệt mãnh thú."

"Đồng thời chỉ đích danh có thể hy vọng Lâm Thần qua tới nước Tinh Thiêu tiêu diệt mãnh thú."

"Không biết Lâm Thần có ý kiến trong chuyện này không?"

Hỏi xong mấy câu này, Tôn Hiểu vô cùng mong đợi chờ nghe trả lời.

Anh ta muốn biết Lâm Thần nghĩ thế nào.

Lâm Phàm có thể hiểu được từng lời nói của Tôn Hiểu, nhưng mà ba chữ "nước Tinh Thiêu" kia lại rất xa lạ, cho dù trước đây có nghe thì bây giờ nhất định cũng đã quên rồi.

Trong phòng livestream của Tôn Hiểu.

Lúc phỏng vấn được Lâm Phàm đã thu hút rất nhiều cư dân mạng vào xem.

Những người này đều là từ mỗi nơi tụ lại.

Đều đang đợi Lâm Phàm trả lời.

Lâm Phàm nói: "Tôi không có nghĩ gì cả."

Câu trả lời rất đơn giản.

Lâm Phàm cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

Nước Tinh Thiêu?

Mãnh thú?

Hình như không có liên quan gì tới anh cả.

Tại sao lại muốn dò hỏi anh làm gì?

Quả nhiên.

Lúc Lâm Phàm nói câu này, bình luận trên livestream bùng nổ đầy màn hình.

"Câu trả lời này không có vấn đề gì, quả thật là không có nghĩa gì."

"Có liên quan gì tới chúng ta đâu."

"Mẹ nó, mấy người cũng vô tâm quá đó, có biết bao nhiêu sinh mạng vô tội bị mãnh thú vồ kìa. Mấy năm trước ông Vương cạnh nhà tôi chuyển qua sống ở nước Tinh Thiêu, ông ấy thực sự rất tốt, để lại chỗ tốt mà cả đời tôi cũng không quên được, giúp tôi giảm bớt rất nhiều gánh nặng. Vừa rồi biết được ông ấy bị mãnh thú giẫm chết ở nước Tinh Thiêu, tôi đau lòng khôn xiết, cố ý đi karaoke hát bài ‘Hôm nay là một ngày tuyệt vời’ đó."

...

Tôn Hiểu cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được.

"Lâm Thần, là lãnh đạo của nước Tinh Thiêu kỳ vọng anh có thể qua đó, anh không có suy nghĩ gì về chuyện này sao?"

Lâm Phàm ngờ vực nói: "Ông ta không có tìm tôi."

Sau đó anh nhìn qua ông Trương, dò hỏi: "Có ai tìm tôi không?"

Ông Trương lắc đầu nói: "Không có."

Lâm Phàm nói: "Bạn của tôi nói là không có ai tìm tôi cả, cũng không có ai hy vọng tôi đi đâu cả."

Tôn Hiểu nghe Lâm Phàm trả lời mà đầu thấy hơi choáng, anh ta cứ luôn cảm thấy hình như Lâm Phàm không hiểu được ý của mình muốn hỏi thì phải.

"Cảm ơn câu trả lời của Lâm Thần."

Cuối cùng, Tôn Hiểu vẫn là chịu thua.

Anh ta không tiếp tục hỏi nữa.

Với anh ta mà nói.

Cứ như bây giờ thôi là đủ rồi.

Tôn Hiểu cũng chả biết nên nói thêm gì nữa, thực ra thì anh ta hoàn toàn không thấy bực bội, chỉ cần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bạn bè trên mạng là được rồi, xem thử tình hình bây giờ đi.

Buổi livestream này chỉ trong chốc lát đã tăng lượt xem vùn vụt.

Quà tặng cũng đã được một hai ngàn rồi.

Đây chính là livestream có sức thu hút đứng đầu bảng, với mấy cái livestream mới vài phút đã có mấy trăm ngàn khen thưởng kia, tới giờ anh ta vẫn không có xem tới. Đều là lừa người thôi, nhất định là kêu cả dòng họ vào tặng quà rồi.

Tôn Hiểu tôi đây mới là lợi hại nhất.

Là trùm của giới livestream.

Bạn bè trong livestream của Tôn Hiểu đa phần đều là dân xem chùa.

Chính là kiểu thích xem phỏng vấn.

Nhưng thậm chí ngay cả quà tặng miễn phí đều chẳng muốn gửi.

"Có thể giúp anh giải quyết được vấn đề, tôi cũng cảm thấy rất vui." Lâm Phàm cười nói.

Sau đó, anh dắt ông Trương tiếp tục đi tuần tra.

Hiện tại, thành phố Duyên Hải rất an toàn.

Có rất ít nguy hiểm.

Từ phía xa xa trong hẻm nhỏ.

Một bóng người dựa vào vách tường, bụng chảy máu. Hà Mộc ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, anh ta vừa mới bị đuổi giết, bị thương nghiêm trọng. Cuối cùng chạy tới được thành phố Duyên Hải, chỉ có ở đây thì hội Ám Ảnh mới không dám làm xằng bậy.

Thứ đồ mà anh ta trộm được từ hội Ám Ảnh kia đủ để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

"Tôi không có dễ chết vậy đâu, mấy người muốn giết tôi sao, nằm mơ đi."

Hà Mộc nghĩ ngợi, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Cho dù đang đau, nhưng vẫn không làm xấu đi được vẻ mặt đẹp trai đó.

Hiện tại anh ta muốn chữa trị vết thương cho khỏi hẳn, sau đó tìm tới nơi không có người mà tu luyện, nội dung được dịch ra từ Kim Bát ẩn chứa phương pháp rất cao siêu.

Anh ta là thiên tài trong việc tu luyện, chờ ở hội Ám Ảnh chính là đang chờ thời cơ.

Bây giờ thời thế thay đổi rồi.

Bộ phận đặc biệt và hội Ám Ảnh sớm đã không còn là tổ chức mạnh nhất nữa.

Tộc Tinh Không xuất hiện, mới thật sự khiến anh ta mở mang tầm mắt.

Hóa ra thế giới ngoài kia to lớn như vậy.

Ếch ngồi đáy giếng cuối cùng có thể nhảy ra khỏi giếng rồi, đã có thể đi phiêu lưu tới thế giới rộng lớn bên ngoài.

"Anh không sao chứ?"

Ngay lúc Hà Mộc đang bận suy nghĩ mấy thứ này, một bóng người từ nơi xa cất giọng tới hỏi thăm khiến anh ta lập tức giật bắn mình, giống hệ như con mèo lúc gặp nguy hiểm, lông toàn thân đều dựng đứng, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng chiến đấu.

Hà Mộc nhìn về bóng người ở kia.

Đứng ở đầu hẻm.

Ánh sáng le lói, anh ta đứng ở trong bóng tối của hẻm nhỏ, tầm mắt có phần hạn hẹp. Rất nhanh sau đó, khi ánh sáng dần được điều hòa lại, anh ta mới thấy rõ gương mặt đó.

Quen quá, thật sự là quá quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận