Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 896: Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (4)

Làm rõ mọi chuyện, vợ à, thì ra em là nội ứng (4)

Lâm Phàm mở to mắt: "Ông đừng khổ sở, từ từ sẽ được thôi mà, có những chuyện cần tiến hành theo tuần tự, không thể nóng vội, nhớ lại trước kia, chúng ta cùng nhau tiến bộ, có được không?"

Ông Trương chỉ thích Lâm Phàm an ủi ông ta như vậy.

Mỗi khi tâm trạng không tốt, được Lâm Phàm an ủi lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Ừm, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cố gắng hơn." Ông Trương vực dậy niềm tin, chuẩn bị phấn đấu thật nhiều, tiếp tục nghiên cứu châm cứu, tranh thủ để đuổi kịp bước chân của Lâm Phàm.

"Đói không?" Lâm Phàm hỏi.

"Có."

"Tôi dẫn ông ra ngoài ăn cái gì đó."

"Được, thế nhưng chúng ta không có tiền."

"Không sao, tôi đi xin vợ của tôi một ít, cô ấy đối với tôi khá tốt, xin chút tiền của cô ấy mời ông đi ăn chắc chắn sẽ không nói gì tôi đâu."

Lúc này.

Lông vũ toàn thân của Tà Vật Công Kê tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đã từng thấy gà trống tu luyện chưa?

Chính là cái kiểu chân gà ngồi xếp bằng, cánh co rút lại, nhắm ngay đan điền, gà có đan điền hay không thì không biết, nhưng tư thế hoàn toàn chính xác. Tu vi của Tà Vật Công Kê rất thấp, cũng chỉ được mấy cấp mà thôi.

Vậy nên mới không theo kịp ai, chỉ có thể ở bên cạnh Lâm Phàm trở thành linh vật.

Nhưng bây giờ, bởi vì có phân của Nhân Sâm, cảnh giới của nó ầm ầm tăng vọt.

Cấp năm!

Cấp sáu!

Cấp bảy!

Chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, quả thực còn mãnh liệt hơn so với cắn thuốc.

Đột nhiên.

Nhân Sâm nhảy lên trên người Tà Vật Công Kê, lôi kéo dây thừng: "Đừng ngẩn người, chúng ta sắp đi ra ngoài, tỉnh lại nhanh lên."

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm kéo đến suýt chút nữa ngạt thở, hô hấp không còn vững vàng.

Điều quan trọng nhất chính là, thế mà vừa rồi nó đang tu luyện.

Tên khốn.

Ngươi đừng có mà ngang ngược như vậy được không, không thấy ta đang tu luyện sao?

Tà Vật Công Kê rất muốn giẫm nát Nhân Sâm dưới móng chân gà.

Cho nó biết, ta là Tà Vật Anh Hùng, không phải người mà ngươi có thể chọc vào, đồ vô lại, nếu không phải ta có mục tiêu lớn cần hoàn thành, thật sự cho rằng có thể cưỡi trên đầu ta như vậy sao?

Nhưng...

Không có cách, bây giờ nó chỉ có thể nén giận.

Khách sạn.

Mộ Thanh đợi ở khách sạn một thời gian, trong khoảng thời gian này, đối với cô mà nói là những ngày thoải mái nhất, nhìn thấy lá vàng trong tay, nghĩ đến tính cách và bộ dạng của Lâm Phàm, bất giác nở nụ cười.

"Thật sự là một người kỳ quái."

Xác thực là một người kỳ quái.

Tổ chức để cô tiếp xúc với Lâm Phàm, nhưng cô không nghe theo lời của tổ chức, cũng không hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức đã giao cho cô, đã sớm gây ra sự không hài lòng của tổ chức.

Tinh tinh!

Điện thoại có tin nhắn mới.

Mở ra xem.

' Mộ Thanh, chị cô chỉ có thể giúp cô được đến đây thôi, tổ chức đã dành kiên nhẫn cho cô khá lâu rồi, sớm không còn kiên nhẫn với cô nữa, chú ý an toàn.'

Vẻ mặt Mộ Thanh nghiêm túc hẳn lên.

Cô không ngờ Dao Cơ vậy mà lại gửi tin nhắn cho cô, nhắc nhở sự kiên nhẫn của tổ chức dành cho cô đã tới cực hạn.

Theo cô biết, Dao Cơ vẫn luôn không thích cô.

Lại không ngờ người này gửi tin nhắn cho mình.

Nơi này không nên ở lâu.

Không thể đợi.

......

Bọn người Lâm Phàm đi vào trong khách sạn, gõ cửa, rầm rầm rầm, nhưng vẫn không ai mở cửa.

"Hay là không có ở đây?" Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: "Chắc là không phải đâu."

Một nhân viên dọn dẹp đi ngang qua: "Người khách ở căn phòng đó đã trả phòng rồi."

Là một nhân viên dọn dẹp, cô ta rất ít khi gặp người nào thuê phòng lâu như vậy, mà lại còn rất thần bí, có cảm giác giống như minh tinh.

"Cô ấy sẽ đi đâu chứ?"

Lâm Phàm suy nghĩ, chóp mũi hơi nâng lên ngửi, đối với người khác, ngửi mùi rồi xác định đối phương ở nơi nào là một chuyện không có khả năng.

Nhưng bất kỳ sự việc nào phát sinh trên người Lâm Phàm thì đều trở thành có thể.

"Tôi ngửi được mùi vị của vợ tôi rồi." Lâm Phàm nói.

Ông Trương hỏi: "Ở đâu?"

Lâm Phàm nói: "Không đi xa lắm, tôi dẫn mọi người đến đó."

Không đi xa lắm? Nhân viên dọn dẹp hoài nghi nhìn Lâm Phàm.

Cảm giác con người bây giờ khoác lác đến không biết điểm dừng, thế nhưng có thể khoác lác tới trình độ này, ngửi mùi là có thể tìm được người. Nếu thật sự có năng lực đó, kiếm một người chồng như vậy chẳng phải giàu to rồi sao?

Vùng ngoại thành.

Hội Ám Ảnh có một nhóm sát thủ.

Dùng để ám sát kẻ địch, còn có thể thanh lý kẻ phản bội của tổ chức.

Mộ Thanh đã bị hội Ám Ảnh nhận định là kẻ phản bội.

Cô có thể làm cho hảo cảm của Lâm Phàm đối với cô tăng lên, lại vẫn luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ, không phải phản bội thì là cái gì?

Đồng thời.

Hội Ám Ảnh chuẩn bị từ bỏ mục tiêu Lâm Phàm này, nếu đã không có bất kỳ thu hoạch gì, vậy chuyển sang đại tộc Tinh Không, huống hồ, ở đại tộc Tinh Không còn có thu hoạch, ít nhất có thể trực tiếp tạo mối quan hệ.

Vì vậy, chuẩn bị từ bỏ mục tiêu Lâm Phàm này.

Đồng thời loại trừ kẻ phản bội.

Không có tác dụng đối với tổ chức, thậm chí còn có khả năng phản bội lại tổ chức, loại người này không cần thiết tồn tại.

"Mộ Thanh, cô làm tôi rất thất vọng."

Một người đàn ông đeo mặt nạ sói trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận