Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1176: Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi (3)

Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi (3)

"Có ai không?"

Lâm Phàm hô lên, giọng nói truyền lại trong đường hầm, đáng tiếc lại không có ai trả lời lại.

Nhưng vào lúc này.

Có tiếng hít thở rất nặng nề từ phía trước truyền tới.

Lâm Phàm nghe thấy tiếng động, gương mặt lộ vẻ vui mừng, xem ra là ở phía trước, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

Rất nhanh.

Anh dừng bước chân, phát hiện tình huống có chút bất thường, anh vẫn luôn cho rằng người cầu cứu đang ở bên trong, nhưng đến khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì lại có chút kinh ngạc đến sững sờ.

Phía trước có một con quái vật đang quay lưng về phía Lâm Phàm, ngồi chồm hỗm tại đó, giống như đang làm chuyện gì đó, đồng thời đầu của con quái vật kia rất lớn, giống như cái đầu của người ngoài hành tinh, rõ ràng có thể thấy được mạch máu trong đầu đang nảy lên.

"Mình đến chậm rồi sao?" Lâm Phàm nghĩ, luôn cảm thấy rất kỳ quái.

Quái vật ngồi chồm hỗm tại đó, quay lưng về phía Lâm Phàm đang từ từ xoay đầu qua, trong tay cầm một chiếc điện thoại.

"Thực sự chỉ có một người à!"

"Đúng vậy, là mày gửi tin nhắn sao?" Lâm Phàm hỏi, nơi này đã không có người nào khác, tuy rằng đầu của đối phương hơi lớn, hình như chính là quái vật mà anh biết, nhưng nếu tin tức do nó gửi thì tìm anh đến chắc chắn có lý do, bởi vậy anh nguyện ý trao đổi một chút với đối phương, làm rõ ràng tình huống lúc này.

"Đói quá, ăn thịt mày, ăn thịt mày."

Đầu quái chậm rãi đứng dậy, nó là quái vật biến dị, nói nó có trí thông minh đi, có thể có, nhưng nếu nói không có chỉ số thông minh thì có thể thật sự không có, xưa nay đều dùng di động gửi tin nhắn cầu cứu trên diễn đàn, ít nhất đã gửi đi mấy trăm tin, chỉ là không có ai tới.

Lâm Phàm không hiểu được tình huống trước mắt, đối với anh mà nói, anh đến để giúp đỡ người khác.

Nhưng hiện tại...

Hóa ra là một con quái vật gửi tin nhắn cầu cứu.

Điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy rất thất vọng, giống như bị kẻ khác lừa gạt. Tao thật sự muốn cứu người, nhưng mày lại đang lừa gạt tao, thật ghê tởm.

Ngay khi anh đang trầm tư suy nghĩ những điều này.

Đầu quái đi đến trước mặt anh, không có khoảnh khắc há miệng, miệng của nó giống như 'cúc hoa' vậy, khoảnh khắc hé miệng đó lại là miệng to như chậu máu che kín hàm răng nhọn.

Ầm!

Rào rào rào!

Vô số khối thịt rơi khắp chốn, tỏa ra làn hơi nóng hổi.

Lâm Phàm nhặt điện thoại của đầu quái lên, thứ đang hiển thị chính là cửa sổ chat kia, nhìn nội dung hiển thị trên đó, nội dung là...

"Anh nhanh tới đi, tôi chờ anh!"

"Được, để tôi đánh xong ván game này rồi đi cứu anh, anh chống đỡ thêm nhé!"

Lâm Phàm nhìn thấy nội dung chat như vậy trở nên rất lo lắng.

Vội vàng gửi tin nhắn cho đối phương.

"Tôi là Chiến Sĩ Ánh Sáng, tôi đã tiêu diệt quái vật, anh không nên để bị lừa!"

Cảm thấy mỹ mãn.

Có thể giải cứu người khác quả thực là một chuyện vô cùng sung sướng.

Chỉ là...

"Tôi đi con mẹ nó!"

Tuy là quái vật gửi đi tin nhắn, nhưng Lâm Phàm vẫn có chút không yên lòng, để phòng tránh thật sự có người trốn trong đây, đang chờ đợi cứu viện tới!

"Có ai không?"

"Tôi là Chiến Sĩ Ánh Sáng, mọi người đừng sợ."

Anh đã hoàn toàn sắm trọn vai Chiến Sĩ Ánh Sáng, nếu có một câu nói phù hợp, không dám nói một trăm phần trăm, ít nhất cũng phải tới chín mươi phần trăm.

Đi về phía trước, đi về phía trước, giống như đi tới điểm tận cùng, một cánh cửa đá chặn đường đi, trên cửa đá có rất nhiều dấu vết, giống như người làm ra, giống như có người muốn mở cánh cửa đá ra, dùng đủ loại công cụ phá cửa đá, nhưng lại không có cách nào có hiệu quả đối với cánh cửa đá cứng rắn trước mặt này, cuối cùng lựa chọn từ bỏ...

Lâm Phàm chạm đến cánh cửa đá, cảm nhận thấy được sự thô ráp, khí lạnh tràn vào cơ thể, nhẹ nhàng dùng sức, âm thanh kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đá không biết nặng bao nhiêu tấn được mở ra như vậy.

tình huống lúc này giống như đang mở ra vực sâu địa ngục nào đó, ác ma khủng bố đang cười điên cuồng, thấp thỏm chờ mong nhìn thấy nhân loại phải trả giá rất nhiều vì hành vi ngu xuẩn của chính mình.

Khoảnh khắc cánh cửa đá được đẩy ra.

Một loại mùi không dễ ngửi đập vào mặt.

"Mùi mạnh quá." Lâm Phàm đặt tay lên chóp mũi khẽ ngửi, muốn đánh bay hết mùi này đi. Bên trong rất tối, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, anh ghét nhất chính là bóng tối, hiện giờ anh đại diện cho ánh sáng, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, ánh sáng mới là đúng đắn.

Ánh lửa bùng cháy lên, xua tan đi bóng đêm.

Bên trong dần dần trở nên rõ ràng.

"Hả?"

Ngay lúc này, anh trở nên bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, nơi này thật sự là tận cùng, hơn nữa trên vách tường xung quanh là một con quái vật khổng lồ, ba đầu sáu tay, sau lưng còn có vòng thần giống như của Thần Minh, chỉ là quái vật khổng lồ này là tượng đá, không phải vật sống.

Ngay khi anh đang nhìn đến mức nhập thần, thì xung quanh truyền đến những tiếng gầm.

Lúc này, Lâm Phàm mới phát hiện bản thân hình như đã đến ổ quái vật rồi.

Quái vật vô cùng kỳ quặc, có đủ loại, dạng nào cũng có. Bọn chúng quay mắt về phía tượng đá trong bóng đêm, giống như đang hành hương, chỉ là khi Lâm Phàm đến đã xua tan đi bóng tối đó, khiến những quái vật này có vẻ có chút mụ mị, có lẽ cho tới nay chúng đều chưa từng nghĩ tới sẽ có con người dám cả gan lỗ mãng xâm nhập vào nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận