Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1245: Khéo hiểu lòng người

Khéo hiểu lòng người

Muốn mạnh lên, tìm tới con đường mới, khó càng thêm khó.

Không dựa vào Liên minh Cao Viện cũng xem là một con đường.

Di tích cổ chốn sông núi cũng là một con đường.

Trở thành phụ thuộc vào một cường giả khác, cũng là một con đường tuyệt vời.

Đương nhiên, còn có một con đường, cũng là con đường bảo đảm nhất, chính là dẫn theo Lâm Phàm đi khắp nơi, chỗ nào nguy hiểm thì đi nơi đó, khi gặp được vận may tốt, trực tiếp phi thăng cũng không phải là vấn đề.

...

Phạm Cổ nói tình hình cho chủ nhân biết, rồng suy nghĩ một lát, lập tức ra quyết định, trực tiếp rút lui, trốn trước, Thiên Trì bên này không có vật gì đáng giá để quan tâm, giữ được tính mạng mới là tốt nhất.

Mà với tình hình trước mắt cho thấy.

Phía sau chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Rút lui sớm một chút mới là lựa chọn sáng suốt.

Về việc đi theo Lâm Phàm, đó là chuyện không có khả năng, anh ta có thể kìm lại lòng cao ngạo của mình để nói chuyện với bọn họ, nhưng muốn anh ta thần phục là chuyện không thể nào.

Dù sao anh ta cũng có chủ nhân là một con rồng.

Trừ phi lúc trước khi tôi còn chưa có chủ nhân anh thu phục được tôi, thu tôi làm đàn em, thật ra tôi còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ, căn bản là chuyện không thể nào.

Lưu Hải Thiềm rất có hứng thú đối với con rồng kia.

Một trong tứ đại Thần Thú của Đạo gia.

Nếu như có thể hàng phục được, địa vị của Lưu Hải Thiềm ở trong Đạo gia tất nhiên có thể một bước tăng vọt từ dưới mặt đất, mạnh mẽ leo lên đỉnh cao.

Đáng tiếc, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Với thực lực của ông ta, muốn hàng phục loại Thần Thú này, vẫn là không đủ năng lực, làm không tốt, có khi còn trở thành nô lệ được Thần Thú sủng ái bên cạnh.

Độc Nhãn Nam phát hiện những đệ tử của đại tộc Tinh Không kia tiếp tục đi ở phía sau.

Rất kỳ lạ.

Có một loại quái dị không nói nên lời.

Đều đã đi đến bước này rồi, còn đi theo là có ý gì?

Cứ cho là các người muốn làm ngư ông đắc lợi đi, cũng phải xem bản thân có năng lực đó hay không cái đã.

Có Lâm Phàm dẫn đầu, các người muốn nghĩ đi đâu?

Sợ là ngay cả bụi cũng không ăn được.

"Thủ lĩnh, những đệ tử đại tộc Tinh Không này rốt cuộc muốn làm cái gì?" đại sư Vĩnh Tín nhỏ giọng nói, luôn luôn chú ý đến tình hình của đám người đó, bọn họ luôn giữ một khoảng cách xa xa nhất định ở phía sau.

Có lẽ khoảng cách này đối với đám đệ tử đại tộc Tinh Không mà nói, thuộc về một loại khoảng cách an toàn.

"Đã từng chơi trò chơi chưa?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Cao tăng Phật gia, từ trước đến giờ không chơi trò chơi, ngày xưa đều là tụng kinh niệm Phật."

"Chẳng trách ông không hiểu, nếu ông đã chơi rồi thì ông sẽ biết, nhìn thấy lão đại cày quái, ai cũng sẽ đi theo, suy nghĩ trong đầu chính là đục nước béo cò, kiếm điểm kiếm đồ vật." Độc Nhãn Nam dùng phương thức giải thích đặc biệt.

Đơn giản, dễ hiểu.

Nếu như ngay cả cái này cũng nghe không hiểu.

Nói rõ phương diện chỉ số thông minh của đối phương có vấn đề.

Đại sư Vĩnh Tín gật gật đầu, giống như đã nghe hiểu.

Tiểu Bảo nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Lâm Phàm nói: "Lần trước khi tới đây, tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh xuất hiện, lần đó không gặp mặt được đối phương, cho nên tôi muốn tới tìm người đó, cùng người đó luận bàn một phen."

"Người đó rất lợi hại phải không?" Tiểu Bảo hỏi.

"Hẳn là rất lợi hại."

Chỉ dựa vào khí tức mà nói, đích thực là rất lợi hại, chỉ là không nhìn thấy người thật, cho nên rất khó nói tình huống rốt cuộc là như thế nào, nhưng bất kể có ra sao, cũng muốn luận bàn một chút.

Anh đã rất lâu rồi không so tài với cường giả.

Con sóc hai đuôi chi chi kêu to.

Có vẻ rất sợ hãi.

Giống như là biết phía trên có đồ vật gì đó rất khủng bố.

Tiểu Bảo sờ đầu con sóc hai đuôi, vuốt ve, đừng sợ, có tôi ở đây.

"Tôi tin tưởng anh nhất định là người lợi hại nhất." Tiểu Bảo sùng bái nhìn Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm cười: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng."

"Tôi cũng tin tưởng cậu." Ông Trương lại gần nói.

Tiểu Bảo và ông Trương đều ở trước mặt Lâm Phàm đều biểu hiện ra một loại tin tưởng mà không phải ai cũng có.

Tà Vật Công Kê thì thầm trong lòng.

Thật con mẹ nó biết vuốt mông ngựa.

Nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của các người kìa, trong đó đều là sự toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Tà Vật Công Kê nó không hổ là Tà Vật Anh Hùng, cho dù biết trước người này rất mạnh, nhưng mà nó có vuốt mông ngựa không? Không có, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Nó vĩnh viễn bày ra tư thế oai hùng hiên ngang của mình.

Ta là Tà Vật nội ứng, chỉ chuyên môn làm nội ứng ở bên cạnh bọn họ, thu thập tin tức có ích, thuận tiện tăng thêm một ít thực lực, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nịnh nọt người này.

Dù sao đã biết trước kết cục rồi.

"Nhân Sâm, Gà Mái, bọn mày nói xem có đúng như vậy không?" Tiểu Bảo hỏi.

Nhân Sâm nói: "Đúng vậy."

"Cục cục." Tà Vật Công Kê quát to.

Rất nhanh.

Bọn họ đi vào nơi đã từng xuất hiện Cương Thi Hoàng Đế, chỉ là không có cương thi xuất hiện, đều đã bị tiêu diệt, trên đường đi đều vô cùng an toàn.

Độc Nhãn Nam cẩn thận nhìn xem.

Đề phòng có bỏ sót chỗ nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận