Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 703: Luôn có kẻ muốn chiếm lợi

Luôn có kẻ muốn chiếm lợi

Độc Nhãn Nam nghĩ thầm, bọn chúng tìm đến hợp tác, nói rõ trong số đám người mà bọn chúng nhìn trúng, có lẽ cho rằng bọn họ đáng dựa vào nhất, đồng thời cũng nói rõ địa điểm mà bọn chúng nói tới rất nguy hiểm.

Nếu không có nguy hiểm, có nơi tốt như vậy sao còn nghĩ tới người khác kia chứ.

Hổ đại gia đang chờ đợi đáp án của đối phương.

Thế nhưng đúng lúc này.

Lâm Phàm dẫn theo Tiểu Bảo đi tới trước mặt hổ đại gia, "Xin chào..."

Anh thân thiện chào hỏi, trên gương mặt nở nụ cười thản nhiên.

Hổ đại gia của chúng ta không phải hổ bình thường, là chú hổ có chỉ số thông minh, nó sợ nhất chính là Lâm Phàm, cảm giác nguy hiểm mà anh mang tới cho nó quá mãnh liệt, không thể coi thường, cũng không thể tùy ý làm bừa, nó tới đây tìm đám loài người hợp tác cũng chính vì nhìn trúng thực lực của Lâm Phàm.

Những người khác cho dù muốn hợp tác với nó cũng phải xem có thực lực hay không.

"Xin chào."

Hổ đại gia thân là bá chủ trong núi, trước kia đều hoành hành ngang ngược, kẻ nào dám tùy ý làm càn trước nó, cho dù là tà vật cũng phải ngoan ngoãn. Địa bàn của ta thì phải ngoan ngoãn một chút cho ta, ta không chọc tới các ngươi, đó là vì các ngươi may mắn, ai dám trêu chọc ta, cắn một miếng chết các ngươi.

Nhưng hiện tại, trước lời chào hỏi của Lâm Phàm.

Hổ đại gia là con hổ hiểu phép tắc, mỉm cười, lộ ra hàm răng nanh sắc bén, nói ra lời nói thân thiện nhất.

Tiểu Bảo sợ hãi lui ra phía sau Lâm Phàm, chỉ là hai mắt tỏa sáng.

Đó là ánh sáng của sự tò mò, chờ mong.

Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo, ánh mắt ý bảo cậu ta hãy yên tâm, rồi nhìn về phía hổ đại gia nói, "Cậu ấy tên là Tiểu Bảo, là bạn tốt của ta, cậu ấy vô cùng hiếu kỳ đối với ngươi, rất muốn ngồi lên người của ngươi cưỡi, ngươi có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của cậu ấy không?"

Nói thật, hổ đại gia thật sự có chút ngu ngơ, thậm chí từng một lần nghi ngờ lỗ tai của mình có phải đã có vấn đề, trực tiếp nghe lầm rồi.

Đối phương nói cái gì.?

Cưỡi?

Thằng nhóc nhỏ bé như vậy vậy mà để cưỡi trên lưng của nó, ta chính là hổ đại gia bá chủ lục địa núi Trường Bạch, là sự tồn tại mà bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải sợ hãi.

Hiện giờ phải bị người cưỡi, cho dù vẻ mặt của Lâm Phàm rất thân thiện, rất ôn hòa, nhưng đối với hổ đại gia mà nói, nó cũng phải nổi giận rồi.

"Chúng ta đang đàm phán giao dịch."

Hổ đại gia nói, nói rất thẳng thắn, trực tiếp, hiện tại đang thương lượng vấn đề rất quan trọng, việc nhỏ này có thể để qua một bên, cần phải biết nặng nhẹ.

Chỉ là nó không muốn để cho một thằng nhóc nhỏ yếu như vậy cưỡi trên người của nó thôi.

Vô cùng kháng cự việc này.

Độc Nhãn Nam muốn nhắc nhở Lâm Phàm rằng có những việc nên hoãn lại trước, nhưng suy nghĩ lại cuối cùng vẫn không nói gì, hình như cũng không có liên quan gì đến ông ta, huống chi con hổ trước mắt này đã nói địa điểm chỉ có nó biết, sớm một chút hay muộn một chút thì kết quả cũng đều như nhau.

Khoanh hai tay mặc kệ không hỏi tới, cho dù là hổ đại gia đang dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía ông ta, thì ông ta cũng bất chấp ánh mắt đó. Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng, anh ta muốn để thằng nhóc kia cưỡi thì đó là phải cưỡi chắc rồi, cho dù ngươi khó chịu thì có thể thế nào, tác dụng cái rắm.

"Giao dịch có thể đợi lát nữa thương lượng, có thể chứ?"

Lâm Phàm không cảm thấy hứng thú với giao dịch kia, anh chỉ muốn hoàn thành ước muốn của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có thể gặp được người bạn như Lâm Phàm thật sự là một loại hạnh phúc.

Ánh mắt của hổ đại gia đối diện với Lâm Phàm, muốn dùng ánh mắt khiến đối phương biết khó mà lui, chỉ là nó chống lại ánh mắt của Lâm Phàm vậy mà lại sợ hãi, đây là loại ánh mắt gì, thật sự khiến người khác không rét mà run.

Độc Nhãn Nam quan sát động tác né tránh rất nhỏ của hổ đại gia, lộ ra nụ cười mỉm, chỉ đối diện ánh mắt mà thôi, đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không nhất định có thể đối diện được với anh ta.

Ánh mắt của bệnh nhân tâm thần rất đáng sợ.

Hổ đại gia gầm thở hổn hển, âm thanh nặng nề, tuy không giống tiếng hổ gầm trong rừng núi, nhưng ẩn chứa uy thế, con chim ưng khổng lồ bên cạnh không có hành động gì, thậm chí nó cũng không muốn trêu chọc con người trước mặt này, càng không muốn bị liên lụy vào, cho dù hổ đại gia có là bạn tốt của nó, nhưng người ta cũng không đòi cưỡi nó, cần gì phải xen vào việc của kẻ khác.

Xem là được rồi.

Nếu là người bình thường nhìn thấy hổ đại gia như vậy, chắc chắn có thể hiểu được rằng đối phương đang từ chối, cũng không muốn bị con người cưỡi, nhưng Lâm Phàm rất khó hiểu được, mà chỉ nhìn chằm chằm đối phương.

Hổ đại gia bị nhìn có chút sợ hãi.

"Có thể."

Cuối cùng, hổ đại gia cúi thân hình cao ngạo, thấy Lâm Phàm ôm Tiểu Bảo nhảy lên lưng hổ đại gia, Tiểu Bảo kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiếp theo đó gương mặt đều ngập tràn ý cười tươi.

"Oa! To quá!"

Ông Trương nhìn thấy cũng rất gấp gáp, "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn."

Lâm Phàm vươn tay, ông Trương nắm được tay của Lâm Phàm, trực tiếp bị Lâm Phàm kéo lên lưng hổ. Hổ đại gia tức giận trong lòng, chết tiệt, ngươi như vậy thật sự có chút quá đáng, đã nói chỉ có thằng nhóc kia, dựa vào cái gì còn có thêm một ông già nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận