Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1029: Thật hay không không quan trọng, bọn họ tin là được rồi (2)

Thật hay không không quan trọng, bọn họ tin là được rồi (2)

Lúc đó người của tộc lớn trong vũ trụ đáng sợ biết bao, ông ta có thể ngăn cản đã xem như liều mạng rồi, nhưng thật không ngờ chuyện xong xuôi lại chả có ai tìm đến ông ta, trong lòng ông ta đau lắm.

Độc Nhãn Nam đáp: “Tôi có việc gấp.”

Ông ta thực sự không thể nói lúc ấy thật quên béng mất.

“Việc gấp? Tôi không tin.”

Lâm Đạo Minh biết Độc Nhãn Nam là người thế nào, âm hiểm vô cùng, đen cũng có thể nói thành trắng, như tình huống này, nếu như tin vào lời đối phương nói thì ông ta thật sự mất trắng.

Lâm Đạo Minh thiếu mất răng cửa, tuy rằng lời nói hớ hênh, nhưng vì bảo vệ lợi ích của bản thân, cũng nói mãi không thôi, lời nói chân thành, hình tượng một người không màng sống chết, vì thành phố Duyên Hải mà anh hùng chiến đấu đến cùng, tức giận mắng tên nào đó quên mất những anh hùng kia.

Độc Nhãn Nam biết rõ đuối lý, làm cho Lâm Đạo Minh oán trách, trong lòng lại nghĩ làm sao lại quên mất tình huống Lâm Đạo Minh lúc đó thế nào.

Rốt cuộc nguyên nhân là gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra.

Nếu có nguyên nhân thì chính là lúc đó ông ta bị Lâm Phàm làm cho choáng váng, hơn nữa sự việc kết thúc quá nhanh, mọi thứ đều buồn tẻ vô vị, muốn quay về họp bàn nên quên mất Lâm Đạo Minh.

“Đạo Minh, ông tin tôi đi.”

“Đừng buồn nôn vậy nữa, tôi không tin.”

“Ông không tin lời tôi nói sao?”

“Nói nhảm, lời của các người có mấy lời có thể tin, tôi vì ngăn cản một đòn kia, ông có biết tôi đã tiêu tốn bao nhiêu bùa vàng không hả, đó là mấy tháng trời tôi vất vả khổ cực luyện ra, nói không còn là không còn, nói mất là mất, tôi chịu thiệt, nhưng các người cũng bắt nạt người ta quá rồi đấy.”

Ngay khi Lâm Đạo Minh chuẩn bị cãi nhau với Độc Nhãn Nam.

Thì có tiếng ồn ào bên ngoài.

“Ông không thể vào.”

Rầm!

Cánh cửa phòng làm việc của Độc Nhãn Nam bị đẩy ra một cách thô bạo.

“Lãnh đạo, ông ấy muốn tìm ngài, tôi không cản được.” Người gác cửa nói.

Độc Nhãn Nam vừa muốn bùng nổ, ai dám kiêu ngạo như vậy, vừa nhìn thấy ông Lý thì sửng sốt: “Lý Quốc Phong.”

“Là tôi.” Lý Quốc Phong chống gậy, sắc mặt khó coi vô cùng.

Độc Nhãn Nam xua tay để người gác cửa đi trước, sau đó mỉm cười: “Ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy.”

Thực sự rất lạ.

Ông ta đã không gặp lão già địa vị cao chót vót này nhiều năm rồi.

Không qua lại sâu sắc gì.

Thế lực và năng lực của đối phương rất lớn.

Không thể coi thường.

Nếu phải hình dung mà nói, đó là có thể đứng song song với ông cụ Từ tổng bộ Hạ Đô, là tồn tại lớn trong lĩnh vực khác, hơn nữa rất khác với bộ phận đặc biệt của bọn họ, phạm vi kiểm soát của họ hơi rộng.

Quan trọng nhất là về mặt kỹ thuật.

Đó không phải là kỹ thuật bình thường, mà nó thuộc loại công nghệ siêu thời đại, tập trung vào kỹ thuật của con người, trong thời đại có Tà Vật và các tộc lớn trong vũ trụ xuất hiện, mặt di truyền của bọn họ rất tiến bộ, ngay cả các đơn vị quốc gia cũng không dám nói vượt qua họ.

Lâm Đạo Minh thấy người ngoài ở đây thì giữ im lặng.

Có cãi nhau cũng là cãi nhau trong nhà.

Có người ngoài phải đè xuống.

“Haha, thành phố Duyên Hải của các ông thế nhưng là người tài xuất hiện lớp lớp.” Lý Quốc Phong nói.

Giọng điệu mang sự quái gở.

Độc Nhãn Nam khiêm tốn nói: “Người tài thì có, nhưng xuất hiện lớp lớp thì không dám nhận, dù sao cũng chỉ được có mấy người.”

“Cháu trai tôi chết trong thành phố Duyên Hải các ông.”

Lý Quốc Phong biết sự tồn tại của Lâm Phàm, ông ta không thể động vào, nhưng trong lòng ông ta tràn ngập tức giận, lại không có chỗ nào trút giận, nếu tự mình ra tay thì không ổn, đã vậy đi đến bước kể ra câu chuyện nực cười, chúng ta tin vào pháp luật, mà bây giờ ông ta lại không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn thứ ông ta cười nhạo.

Độc Nhãn Nam không biết những chuyện này, nghe thấy lời đó, chau mày lại: “Chuyện gì vậy chứ?”

Nếu đúng như vậy thì quả là chuyện lớn.

Chỉ là...ông ta rất muốn hỏi, cháu trai ông chết thì liên quan mẹ gì đến tôi, chuyện này ông đi báo cảnh sát, tìm tôi có tác dụng gì, tôi lại chẳng xử lý mấy chuyện này.

“Aizz, cháu trai ông tuổi đời còn trẻ đã gặp phải chuyện này, thực sự là quá tiếc thương, bây giờ thành phố Duyên Hải không có Tà Vật hại người, lẽ nào là báo thù, nếu là như vậy, tất phải đưa hung thủ…”

Độc Nhãn Nam vừa muốn nói ‘tất phải đưa hung thủ ra pháp luật’, nhưng rồi đột nhiên nghĩ đến một việc, ai giết, lại tìm đến bộ phận đặc biệt của ông, chẳng lẽ là người trong bộ phận làm?

Nếu là như vậy thì phải suy nghĩ kỹ lại đã.

“Ai giết vậy?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Sắc mặt Lý Quốc Phong vẫn u ám, chống gậy đập đất, vệ sĩ đặt máy tính xách tay lên bàn, với năng lực của ông ta, muốn tìm ra thân phận của Lâm Phàm dễ như trở bàn tay, lấy nội dung camera bên ngoài bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng rất đơn giản.

“Các ông tự mình xem đi.”

Trên lưng ông ta cõng hai người Độc Nhãn Nam, khí tức cường hãn bao phủ nơi này, tuy rằng khí tức áp chế người khác, nhưng đối với Độc Nhãn Nam và Lâm Đạo Minh mà nói, lại là một loại ...

Cháu trai chết còn làm bộ làm tịch làm gì chứ.

Lúc này.

Lâm Đạo Minh còn đang giận đến đỉnh đầu mặc kệ là ai chết cũng không muốn xem, còn đang bận hờn dỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận