Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 962: Ngươi cho rằng Địa Thánh ta đang hưởng thụ sao, sai... đó là đang tu luyện

Ngươi cho rằng Địa Thánh ta đang hưởng thụ sao, sai... đó là đang tu luyện

Bệnh của nàng ta không đơn giản, cần cấp cứu, không có tám vạn, mười vạn, e là rất khó chữa khỏi.

Bên trong phòng.

Lâm Phàm ngồi một bên, liếc nhìn sách người nhỏ. Đêm rất muộn, nhưng sự hiếu học của anh thật khiến người khác phải kính nể, sự hiếu học và tinh lực như vậy không dùng ở nơi khác, quả thật đáng tiếc một cách kỳ lạ.

Cốc cốc!

Tiếng đập cửa truyền đến.

"Mời vào!"

Hàn Yên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Phàm bình tĩnh, nhàn nhã ngồi nơi đó, trong lòng nàng ta có loại sợ hãi, không chịu đánh đòn hiểm, chửi rủa, nhưng vì đã tiếp xúc thời gian dài, cộng thêm suy nghĩ của bản thân, khiến sự việc càng trở nên tệ hơn.

Đây là kinh điển của việc suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lâm Phàm đặt quyển sách người nhỏ trong tay xuống, hiếu kỳ nói: "Muộn như vậy rồi, cô không ngủ được, tìm tôi có chuyện gì không?"

Anh có đôi khi sẽ suy nghĩ, bản thân rốt cuộc không đúng chỗ nào, tại sao Hàn Yên khi nhìn thấy mình, trong ánh mắt luôn có cảm xúc cảnh giác.

Anh rất muốn tạo quan hệ tốt với các nàng.

Làm quen bạn mới là một chuyện rất vui vẻ.

Giống như anh và Tiểu Tiểu tiếp xúc với nhau rất tốt, thích mối quan hệ này.

"Ta đã biết mục đích của ngươi." Hàn Yên đứng trước mặt Lâm Phàm, "Ta hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho muội muội của ta, tất cả những gì ngươi cần có ta đều có thể làm được."

"Quan hệ giữa ta và Tiểu Tiểu rất tốt." Lâm Phàm nói.

Anh không biết tại sao Hàn Yên lại làm như vậy, nhưng trong lòng anh đã có một vài suy nghĩ xác định, chỉ là người trước mắt này chắc chắn có vấn đề, có thể là vấn đề về mặt tinh thần.

Rất nghiêm trọng.

Không nói ra, chỉ sợ đối phương nhất thời không chống đỡ nổi đả kích như vậy, cho nên anh từ đầu đến cuối đều rất bình thản nói chuyện với đối phương, không biểu hiện ra dáng vẻ quan tâm người bị bệnh tinh thần.

Hàn Yên nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lâm Phàm lại đang lộ ra một loại tín hiệu.

Đối với Hàn Yên mà nói, giống như Lâm Phàm ghé vào lỗ tai nàng ta nói rằng muội muội của ngươi đã bị ta bắt bài rồi, sự tin tưởng của nàng ta đối với ta đã vượt quá những gì ngươi tưởng tượng, ngươi cho rằng ngươi có thể giữ được sao?

Nếu viện trưởng Hách có ở đây, nhất định sẽ phát hiện nguyên nhân bị bệnh.

Chỉ cần Lâm Phàm cậu rời khỏi họ, đảm bảo không cần tới thuốc cũng có thể chữa khỏi bệnh.

Lúc này.

Cảm xúc của Hàn Yên không tốt, nắm chặt hai nắm tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Nàng ta đã cảm giác được Lâm Phàm đang gây hấn với nàng ta, thậm chí còn thẳng thắn nói cho nàng ta biết, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn trúng thứ gì thì không ai có thể cướp đi được.

Loạt xoạt!

Nhưng vào đúng lúc này.

Lâm Phàm há to miệng, không dám tin nhìn một màn trước mắt.

"Sao cô lại bắt đầu rồi?"

Rất lâu về trước nàng ta đã từng làm như vậy.

Lại bắt đầu cởi quần áo.

Hàn Yên mạnh mẽ xông tới phía Lâm Phàm, "Ngươi đừng đụng tới muội muội của ta, đụng tới ta đây."

"Tôi không đụng." Lâm Phàm giãy dụa, muốn đẩy Hàn Yên ra, thật sự phiền quá. Mặc dù tôi biết cô có bệnh, nhưng đây không phải là việc khi đang phát bệnh mà cô có thể làm được."

"Đụng ta."

"Tôi không đụng."

"Đụng ta..."

"Tôi không..."

Trong khoảnh khắc nguy hiểm này, trong đầu Lâm Phàm nhớ tới vợ của mình, thậm chí trong lòng còn hò reo, vợ ơi, mau tới cứu anh đi, cơ thể của anh bị người ta mong nhớ rồi.

Cô ta muốn vấy bẩn anh...

Ngoài cửa sổ.

Hàn Tiểu Tiểu trừng mắt, che miệng, dùng ngón tay xỏ lỗ nhỏ qua cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được, nàng ta không ngờ tỷ tỷ lại... tập kích Lâm ca ca của nàng ta trong đêm.

Nàng ta thất thần chán nản chạy về.

Trốn vào trong chăn, muốn khóc...

Nhưng ổ chăn quá ngột ngạt, ngột ngạt tới mức đầu đầy mồ hôi, toàn thân khó chịu, vén chăn lên, mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi qua mặt, sau đó hít khí, bình ổn lại nội tâm đang xao động.

"Thì ra mục đích cuối cùng mà tỷ tỷ luôn nói với ta chính là..."

Lúc này nàng ta mới tính là đã hiểu.

Trước tới nay nàng ta đều cảm thấy tỷ tỷ có thể có hiểu lầm gì đó đối với Lâm ca ca, hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy, rõ ràng chính là muốn khiến Hàn Tiểu Tiểu rời xa, từ đó tán thành cho nàng ta.

"Hừ, thật may trái tim của ta đối với Lâm ca ca không thay đổi, không bị tỷ lừa gạt."

"Tỷ tỷ đáng ghét, đến cả muội muội cũng lừa gạt."

Hai tỷ muội đều là người giỏi suy nghĩ vẩn vơ, gặp phải chuyện gì đều nghĩ rất nhiều, hơn nữa chiều sâu của suy nghĩ không giống người thường.

Rất nhanh.

Hàn Tiểu Tiểu cũng cảm thấy đau đầu.

Làm thế nào bây giờ.

Tỷ tỷ muốn tranh giành Lâm ca ca với nàng ta, nàng ta thật sự không muốn nhường, nhưng mà tỷ tỷ đối tốt với nàng ta như vậy, nếu như bản thân không nhường, tỷ tỷ nhất định sẽ rất khổ sở.

Mới khi nãy Lâm ca ca vẫn luôn phản kháng.

Nàng ta thật sự rất muốn xông vào, kéo tỷ tỷ ra, sau đó nói cho nàng ta biết, Lâm ca ca không muốn như vậy, có thể đừng miễn cưỡng được không, tất cả đều lấy tình cảm làm chủ.

Không qua bao lâu sau.

Hàn Yên với sắc mạt rất khó nhìn đã trở lại.

Hàn Tiểu Tiểu len lén quan sát sắc mặt của tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ không vui, nàng ta an tâm, nói rõ không thành công, chắc chắn bị Lâm ca ca cự tuyệt, ngẫm lại cũng đúng, Lâm ca ca là người sẽ làm như vậy sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận