Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 640: Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt

Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt

Thế nên anh ta mới giả chết trước mặt Mục Hạo, vượt qua được một kiếp nạn thành công.

Có điều, nguy hiểm lớn nhất chính là, nếu như không có ai mang theo đầu của anh ta rời đi, chẳng may có thú hoang đi ngang qua, kết quả xảy ra có thể sẽ rất bi kịch.

Đương nhiên, khi đang cải tạo người ta đã tính toán đến những điều này, dù sao thì có nhiều nhà khoa học hàng đầu cùng nghiên cứu như vậy, tất nhiên là sẽ đưa ra phương án phòng ngừa tránh khỏi tai họa.

Bởi vậy thời điểm gặp phải tình huống này, anh ta có thể thả ra một loại mùi hương.

Mùi hương này là dùng để xua đuổi thú hoang.

Còn đối với con người, nếu như ngửi được mùi hương này chắc chắn sẽ đi tới xem xét một chút, Apollo chỉ cần xem rốt cuộc là ai đến rồi quyết định có cần đối phương giúp đỡ hay không.

Lúc anh ta nhìn thấy Độc Nhãn Nam, tâm trạng rất vui mừng.

Cảm giác sắp được cứu thật rồi.

Lí do là vì Độc Nhãn Nam mang đến cho anh ta một cảm giác là người Long Quốc đều rất ôn hòa, nho nhã và thường xuyên tự nguyện giúp đỡ người khác, chưa kể anh ta là ai chứ?

Anh ta chính là thần Thái Dương của nước Tinh Thiêu, Apollo đó.

Là người mạnh mẽ nhất.

Cho nên... Kết quả xảy ra là một bi kịch.

Lâm Phàm nói: "Sao ông lại giẫm nát anh ta vậy?"

Độc Nhãn Nam nói: "Không chú ý."

"À, vậy lần sau phải để ý hơn mới được, vừa nãy hình như tôi nghe thấy anh ta kêu cứu mạng, tôi còn định bảo ông Trương châm cứu cho anh ta mấy cái, có khi cơ thể của anh ta lại có thể mọc ra." Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: "Lâm Phàm, tôi biết cậu rất tin tưởng tôi, nhưng cậu tin tưởng tôi đến mức mù quáng như thế này là hành vi rất đáng sợ, anh ta đã không có cơ thể, thì làm sao lại có thể mọc ra được."

"Thật sao, vậy là tôi cường điệu quá rồi." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Ông Trương nói: "Vẫn còn may, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò, vì sao anh ta lại thơm như vậy nhỉ, có phải là phun ra nước hoa không?"

"Có thể lắm." Lâm Phàm nói.

Nếu như Apollo trên trời có linh, sợ là muốn đánh cho hai tên khốn kiếp này một trận, đúng là hố anh ta mà. Tôi chết thê thảm như thế, các anh lại còn ở đây thảo luận xem trên người của tôi có phải phun ra nước hoa hay không.

Đây là lời con người có thể nói sao?

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, ở phía xa tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền đến, cây cối đổ sụp, dường như là có người đang đánh nhau, tiếng động cực lớn, tuy ở khoảng cách rất xa, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được chấn động phát sinh khi va chạm, truyền đến liên tục.

"Có cường giả đang giao đấu."

Độc Nhãn Nam vẻ mặt nghiêm túc, dẫn theo nhóm người đi về hướng đang có đánh nhau ở phía xa.

Theo lý thuyết, lúc này nên thận trọng mới là tốt nhất.

Nhưng bây giờ, bọn họ đến núi Trường Bạch là để điều tra tình hình, nên nhất định phải dũng cảm tiến lên, đào bới nơi này để tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hay là có chuyện gì mà bọn họ không biết, bởi vậy không được tránh né.

"Lâm Phàm, chúng ta đi thôi."

Độc Nhãn Nam gọi, ông ta biết ai là người gây sát thương chủ yếu nhất, đừng nhìn ông ta giống như là người dẫn đầu, thật ra trong lòng của ông ta cũng rất hoảng loạn, chỉ khi nào Lâm Phàm xông lên phía trước thì mới có cảm giác an toàn.

Phía xa.

Trong thung lũng.

Tiếng gào thét không ngừng, âm thanh nghe như là thú hoang đang gầm thét, mặt đất dường như đang rung lắc, không nhìn thấy tình hình bên kia, khó có thể tưởng tượng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Lúc Lâm Phàm và ông Trương đến nơi đó.

Chỉ thấy ông Trương vội vàng núp sau lưng Lâm Phàm, nơi đó có quái vật...

Độc Nhãn Nam vẻ mặt vô cùng kinh hãi, ông ta chưa bao giờ gặp một màn này, như là bị kinh hoảng khiếp sợ nhất trong cuộc đời.

"Đây là đang tranh cướp vật gì đó sao?"

Mục Hạo chiến đấu ác liệt với một Cự Ưng, tạo ra xung kích mãnh liệt, toàn bộ cây cối xung quanh đều bị phá hủy, đá vụn bắn tung tóe, tiếng ầm ầm không ngừng.

Những con cháu đi theo Mục Hạo vây thành vòng xung quanh, chờ đợi cơ hội ra đòn hung hiểm đối với Cự Ưng.

Hình dáng Cự Ưng từ xa nhìn lại giống như một ngọn núi nhỏ, hai cánh vỗ lên, có thể tạo thành gió mạnh, thế nhưng dưới sự tấn công vây hãm của nhóm người Mục Hạo, nó dần dần rơi vào thế bất lợi.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Cự Ưng này không phải là tà vật hay sao, thế nhưng lại không có loại khí tức tà vật kia, còn người đó chính là cường giả Tinh Không đấy, sao lại khủng bố như thế."

Mục Hạo dễ nhìn thấy nhất, thời điểm đấm ra một quyền, nắm đấm phát ra hào quang, trong nháy mắt hình thành nắm tay sáng chói to lớn.

Sức mạnh phát ra quá kinh khủng.

Nếu để cho bọn họ ngăn cản đòn này, chỉ sợ là không đỡ được.

Thời gian dần trôi qua, lông vũ Cự Ưng cứng như sắt thép đã bắt đầu nhiễm máu đỏ, cơ thể bị xuyên thủng, một lượng lớn máu tươi từ trong vết thương ồ ạt chảy ra.

Nguyên nhân bọn họ phát sinh tranh đấu rất đơn giản.

Ngọn núi sụp đổ, lộ ra một đầm nước suối, hơi nước bốc lên tạo ra sương mù trắng xóa, ẩn chứa linh khí cực mạnh, hấp dẫn Cự Ưng tìm đến, ngay lúc Cự Ưng chuẩn bị sử dụng nước thì Mục Hạo cũng chạy đến, nhìn thấy một màn này, tức giận gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận