Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 886: Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (3)

Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (3)

Long thần tiếc nuối lắc đầu, giống như Nhân Sâm đã đánh mất một cơ hội to lớn nào đó vậy.

Đám đệ tử tộc Tinh Không xung quanh đều cúi đầu không dám nhiều lời, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám, mà Long thần cũng không nhìn đến các cô. Đối với Long thần mà nói, sự xuất hiện của ông ta đã mang ý nghĩa rằng ở đây địa vị của ông ta là cao nhất, bất kì kẻ nào cũng không thể so sánh với ông ta.

Nếu không phải Nhân Sâm cảm giác được Long thần thật sự rất nguy hiểm.

Nhất định sẽ chửi ầm lên.

Ngươi đáng tiếc con mẹ ngươi ấy.

Anh Sâm ngươi còn cần ngươi thương hại sao?

"Chờ một chút, ông đến đây không phải vì muốn chiến đấu với tôi sao? Chúng ta có thể quay về vấn đề chính chưa?"

Lâm Phàm đã muốn thử sức từ lâu, tâm trạng trở nên nóng vội.

Tu hành ngày này qua ngày khác đến tận bây giờ, sức mạnh của anh ta mỗi ngày đều tăng lên với một tốc độ khủng bố, người khác không biết, chính anh ta cũng không để ý, cho nên chưa bao giờ phát huy hết sức.

"Cường giả" từng gặp cũng chỉ là một tên gọi để khen ngợi mà thôi, còn chân chính được gọi bằng cái tên đó, có lẽ chỉ có vị Long thần trước mắt này.

Long thần nhìn chằm chặp vào Lâm Phàm, không hề xem thường đối phương, có thể trấn áp được Thủ Dụ Phù Lục mà ông ta dùng tinh khí để ngưng tụ, đủ để chứng minh của đối phương rất mạnh, không hề yếu ớt.

"Được."

Có thể làm đối thủ mà Long thần tôn trọng, ngoại từ lão tổ của các tộc Tinh Không lớn thì chỉ có Lâm Phàm, hơn nữa còn là con người bản địa đến từ hành tinh này.

Về phần có phải bản địa hay không, ông ta đã không muốn truy cứu nữa, chỉ muốn thử xem sức mạnh của đối phương như thế nào.

Có đáng giá để ông ta vượt qua vô số ngân hà đến nơi này hay không.

Lâm Phàm chắp tay nói: "Tại hạ Lâm Phàm, mong được chỉ dạy, trận chiến lần này chỉ là để học hỏi, không phân sống chết, chỉ phân thắng bại."

"Mời."

Quy trình cần có đều phải có.

Những cái này đều là nghi lễ chuẩn bị cho thi đấu.

"Ha ha, có chút thú vị."

Long thần cười, kẻ này rất thú vị, tính cách rõ ràng là hoàn toàn khác biệt với những người mà ông ta từng gặp, thuộc cái loại kỳ lạ quái đản.

Dựa vào sức mạnh của Long thần, một khi đã ra tay, uy thế hình thành đều rất khủng bố, sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với hành tinh, nhưng đã tu luyện đến bậc này, có thể nắm giữ sức mạnh của bản thân một cách hoàn hảo, sẽ không tạo thành sự phá hoại mang tính phạm vi.

Kẻ mạnh nhất của Long tộc.

Kẻ mạnh nhất của loài người.

Hai bên đối diện với nhau, xoẹt xoẹt… có âm thanh tia điện va chạm với nhau truyền ra, giống như có bàn tay to vô hình vỗ vào nhau, tạo thành tiếng động khiến cho người ta khiếp sợ.

Đám đệ tử tộc Tinh Không đều trợn tròn mắt.

Loại va chạm không tiếng này là kinh khủng nhất, nếu thân ở trong trung tâm vòng xoáy, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Các cường giả tộc Tinh Không rải rác ở các nơi trên thế giới.

Đều ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Bọn họ đều có thể cảm nhận được khí tức nặng nề kia, đè nén đến mức tim bọn họ đập thình thịch, có cường giả chân chính đang giao đấu trên hành tinh này.

Rốt cuộc là ai?

Không thể biết được.

Nhưng thật sự rất đáng sợ, đối với bọn họ mà nói, loại tồn tại muốn chết người này rốt cuộc là do tên quái vật nào của tộc Tinh Không không chịu nổi cô đơn, từ Tinh Không xa xôi đến đây, bỗng dưng gây thêm khó khăn cho bọn họ.

Bọn họ không cho rằng đối phương rảnh rỗi kiếm chuyện, tất nhiên là gặp được đối thủ đáng để ra tay, bởi vậy mới có thể đến chỗ này.

"Cơ thể thật đúng là rất mạnh, tôi sẽ nghiêm túc, dùng hết sức lực để chiến đấu cùng ông." Vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm túc, khí tức của bản thân mạnh mẽ tăng vọt.

"Được, đến đây." Long thần cũng nóng lòng muốn nhìn thử xem thực lực của loài người ở đây rốt cuộc là lợi hại cỡ nào, quan trọng nhất là, ông ta muốn cho kẻ vai dưới này thấy được một điều, đôi khi cần phải khiêm tốn.

Ngay tại thời điểm Long thần chuẩn bị ra tay, Lâm Phàm bỗng nói.

"Đợi đã…"

Cảm giác này đối với Long thần mà nói thì giống như đã lên tới đỉnh, sắp phóng đạn ra thì đối phương nói không được đâu, chờ một chút vậy.

"Sợ?"

"Không phải, chờ tôi vài giây."

Lâm Phàm chạy đến trước mặt Tiểu Bảo, đưa đồng hồ đeo tay cho đối phương, đợi lát nữa chiến đấu sẽ rất kịch liệt, đồng hồ chắc chắn sẽ bị phá hỏng, huống chi đây là đồng hồ mà Tiểu Bảo đưa cho anh ta, anh ta phải trân trọng.

"Cố lên." Tiểu Bảo cổ vũ.

Lâm Phàm cười nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Trận chiến bắt đầu một lần nữa.

Bầu không khí rất nghiêm túc.

Trong lòng mọi người đều có chút áp lực, đó là áp lực từ khí thế, khiến cho người ta cảm giác giống như có một ngọn núi lớn che trước mặt, không có đường lui, không có chỗ tiến, chỉ có thể đối mặt.

Lâm Phàm chuẩn bị ra tay.

"Chờ đã."

Nhưng lần này là Long thần mở miệng, hình như có hơi nhỏ nhen, vừa nãy ngươi bảo chờ một lần, bây giờ đến lượt ta nói đợi.

"Được." Lâm Phàm không hỏi vì sao, mà cho đối phương đủ thời gian.

Long thần xoay cổ, duỗi tay, động tác hơi kì lạ: "Người già rồi, bế quan ngàn năm, xương cốt không còn khỏe mạnh nữa, phải thả lỏng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận