Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 795: Lâm Phàm: Phải chú ý an toàn (3)

Lâm Phàm: Phải chú ý an toàn (3)

Lâm Phàm đứng dậy, đi ra ngoài, anh chuẩn bị đi nấu cho tiểu cô nương ít cháo, và chút gừng tươi, anh từng xem qua những phóng sự tương tự như vậy trên ti vi, khi gặp phải chuyện này, tốt nhất là uống trà gừng, có thể xua tan hơi lạnh, đề phòng bị cảm.

Nếu như là trước đây.

Anh chắc chắn không biết nấu cháo, nhưng đều do Thanh Liên dạy tốt, nghĩ đến Thanh Liên, Lâm Phàm rất nhớ cô ấy, nhưng anh tin con người đều có luân hồi, tin rằng nhất định có thể gặp lại Thanh Liên.

Giống như vợ của anh vậy.

Rất nhanh.

Lâm Phàm bưng bát cháo nóng hổi và trà gừng đi vào, để lên trên bàn, yên lặng đợi.

Rất lâu sau.

Tiểu cô nương từ từ mở mắt.

“Địa ngục sao?

Lâm Phàm cười đáp: “Không phải địa ngục, đây là chỗ ở của huynh, sao muội lại bất cẩn ngã xuống giếng như vậy, vẫn may là huynh ngủ ở bên ngoài rồi nghe thấy, nếu không sẽ rất phiền đấy, ông Trương lại không ở đây, huynh cũng không biết châm cứu.”

Tiểu cô nương nghe thấy giọng nói xa lạ, rõ ràng đã trở nên cảnh giác hơn, tuổi còn nhỏ mà lại có biểu hiện như vậy, điều này không nên xảy ra, độ tuổi này hẳn là nên hồn nhiên vui vẻ mới phải.

Tiểu cô nương nhìn Lâm Phàm, người trước mặt này tươi cười nhìn nàng ta, nụ cười rất ấm áp, dịu dàng, ở trong cung này chưa từng có ai cười với nàng ta như vậy.

Nhưng, cho dù là thế...

Nàng ta vẫn cẩn thận từng li từng tí, cảnh giác, không dám tin vào bất cứ ai.

“Nào, uống chút trà gừng cho ấm người, xua khí lạnh đi là tốt hơn nhiều rồi.”

Tiểu cô nương nhìn bát cháo nóng hổi và trà gừng, chưa từng nghĩ tới một người xa lạ sẽ quan tâm tới nàng ta như vậy, không… Rốt cục là có mục đích gì, hay là nói, người này có mục đích gì.

Nhưng, rất nhanh.

Nàng ta nghĩ đến việc mình nhảy xuống giếng tự sát, lẽ ra phải là một người chết rồi, vẫn còn giá trị lợi dụng sao.

“Không cần.”

Tiểu cô nương từ chối, đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên nàng ta phát hiện mình không mặc y phục, lập tức biến sắc.

“Huynh làm gì ta, y phục của ta đâu?”

Lâm Phàm đáp: “Lúc cứu muội lên, cả người muội đều ướt hết, huynh đã giúp muội thay y phục ra, đợi lát nữa y phục sẽ khô, đúng rồi, hình như sắp khô rồi đấy, để huynh đi lấy.”

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Tiểu cô nương ngây người nhìn theo bóng dáng đang xa dần, nhất thời không biết nên nói gì.

Rất nhanh, Lâm Phàm cầm y phục khô tới, tiểu cô nương bảo anh đi ra ngoài.

Lâm Phàm gãi đầu, cười ha ha rời đi.

Trong phòng.

Tiểu cô nương thay xong y phục, ngấu nghiến ăn hết bát cháo

“Muội tên gì?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

Tiểu cô nương mặc kệ anh, ngửa đầu uống hết cháo, đặt bát xuống, lấy mu bàn tay lau miệng, liếc mắt nhìn Lâm Phàm rồi vội vã chạy ra ngoài.

“Không thích nói chuyện với người khác sao?” Lâm Phàm khó hiểu.

Đối phương không hoạt bát, cởi mở như Tiểu Bảo.

Mặc dù trong lòng của Tiểu Bảo rất cô đơn, nhưng trước nay đều không có bộ dạng như vậy, xem ra trẻ con cũng có chuyện buồn phiền.

Sau khi rời khỏi sân nhỏ, tiểu cô nương quay đầu nhìn lại.

Nơi này...

Nàng ta biết đây là đâu.

Trong cung chỉ có tội nhân mới ở nơi này, cả đời đều không thể ra khỏi, chỉ có thể tự sinh tự diệt ở đây.

Người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại ở đây?

Tây Cung viện!

Đám nô tỳ sợ hãi quỳ trên mặt đất, cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Hiền Phi nương nương lại lấy Công chúa ra để trút giận.

“Ăn, ngươi ăn cho ta, ngươi không phải thèm lắm sao, ăn đi.” Hiền Phi nương nương ấn đầu tiểu Công chúa, sau đó cầm đồ ăn dưới đất lên, nhét vào miệng nàng.

Đám nô tỳ rùng mình.

Từ sau khi thất sủng, Hiền Phi hoàn toàn trở nên khác thường.

Bọn họ đều rất sợ hãi, loại sợ hãi đó ăn sâu vào tâm trí họ, ai cũng rất muốn rời khỏi Tây Cung viện, nhưng bọn họ chỉ là nô tỳ, sao có thể tự quyết định được.

Chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn, giày vò.

Trong mắt tiểu Công chúa không hề có chút cảm xúc nào, sớm đã chết lặng, ăn đồ ăn mà mẹ ruột nhét vào.

“Ha ha ha…”

Hiền Phi nương nương cười lớn, dung mạo xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn giống như ma quỷ.

Buổi tối!

Đám nô tì nghỉ ngơi trong phòng.

"Nương nương càng lúc càng điên cuồng."

"Suỵt! Nhỏ tiếng chút, nếu như bị người khác bí mật báo tin thì cái mạng của ngươi khó mà giữ được đó."

"Có sao đâu, trong đây đều là tỷ muội với nhau, không có người ngoài nên sẽ không có người bí mật báo tin đâu."

Mấy người nô tỳ khác cũng nằm trong chăn, không nói gì.

Lại chỉ có người nô tì tầm mười sáu, mười bảy tuổi đó là cứ luôn miệng nói tới.

"Công chúa thật sự là đáng thương, lòng dạ của nương nương thật quá độc ác, ngay cả con gái ruột của mình cũng ra tay được nữa."

...

Hôm sau.

Vào sáng sớm tinh mơ.

Đám nô tì đã thức dậy từ sớm, chỉ là lúc bọn họ mở cửa ra lại nhìn thấy có một xác người treo cổ ở lối ra cách đó không xa.

Nhìn kỹ lại.

Chính là người nô tì hôm qua đã nói xấu nương nương ở trong phòng.

Sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, biết là có người đã bí mật báo tin. Nhưng cũng đã quen với tình huống như này từ lâu rồi, là chuyện xảy ra rất bình thường. Ở chốn hậu cung, ngày nào cũng đều sẽ xảy ra chuyện lục đục nội bộ.

Ngươi cho rằng đó là bạn của mình, nhưng ngươi sẽ không bao giờ biết được ở sau lưng ngươi, người ta sẽ đâm ngươi như thế nào đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận