Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 717: Đừng viện cớ cho sự thất bại của ông nữa.

Đừng viện cớ cho sự thất bại của ông nữa.

Kiếp sống nằm vùng thật là dài đằng đẵng.

Nhưng nó rất muốn biết, đồng loại của nó đều đã chạy đi đâu rồi.

Gặp quỷ.

Đến bây giờ vẫn chưa gặp được bọn họ.

Tà Vật Công Kê rất thương tâm, cảm thấy bản thân giống như Tà Vật anh hùng bị vứt bỏ, ẩn núp bên loài người, là một hành vi rất nguy hiểm, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này, nó không chiếm được chút lợi ích nào, đây là chuyện mà nó nhận thấy tương đối bi thương.

"Chúng ta đi ăn cơm đi."

Dao Cơ không muốn làm bóng đèn, hoặc là nói không muốn tồn tại một cách miễn cưỡng như vậy, nên mới chủ động gợi ra chuyện khác, đã đến giờ ăn, đi ăn một bữa cơm là chuyện rất bình thường.

Ban đêm.

Trong khách sạn.

Dao Cơ đang ở cùng Mộ Thanh.

"Chị có cảm tình với cái tên kia?" Dao Cơ mặc áo ngủ nằm trên ghế sofa, thưởng thức ly rượu đỏ, ánh mắt liếc nhìn Mộ Thanh, cô ta cảm thấy Mộ Thanh có gì đó không đúng lắm, tuy rằng không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng đối mặt với nhiệm vụ mà tổ chức giao, vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh.

Thật khó khiến cho người ta không hoài nghi.

Mộ Thanh nhìn cô ta, không tiếp lời: "Cô muốn ở trong này đến khi nào, phòng này cũng không chào đón cô."

Dao Cơ cười, tự nhiên nói: "Đều là con gái với nhau, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô đang nghĩ cái gì, nhưng hẳn là cô nên biết, đối với tổ chức, không chiếm được sẽ hủy diệt, dựa theo phong cách hành sự của tổ chức, nếu như cô thoát khỏi tầm kiểm soát của tổ chức, bọn họ nhất định sẽ công bố hết tất cả ra."

"Đến lúc đó, cô cảm thấy anh ta sẽ nghĩ thế nào."

Nếu như Lâm Phàm ở trong này, chắc sẽ trả lời Dao Cơ như này.

"Ộ... Bà xã thật lợi hại."

Ngày hai mươi tháng bảy!

Thời tiết quang đãng!

Tại bộ phận đặc biệt.

"Các vị, mấy thứ này đều là tôi liều mạng mới đem về được, bây giờ cho mọi người dùng, chính là hi vọng thực lực của mọi người có thể được tăng cao, đến lúc đó chúng ta mới có năng lực bảo vệ quốc gia của chúng ta."

"Hi vọng các vị có thể quý trọng nó."

Độc Nhãn Nam phân chia thành quả sau khi nghiên cứu kết tinh Long Mạch cho đám người Lâm Đạo Minh, trước khi dùng còn cố ý nói với bọn họ.

Lâm Đạo Minh nhỏ giọng nói: "Lại bắt đầu tranh công."

"Ông nói cái gì đấy?" Độc Nhãn Nam nhìn về phía Lâm Đạo Minh, con mắt duy nhất lộ ra ánh mắt bất thường.

"Không có gì." Lâm Đạo Minh cũng không ngốc, xòe tay tỏ vẻ bản thân không nói gì cả.

Đúng thật là há miệng mắc quai.

Độc Nhãn Nam cho ông ta đồ tốt có thể tăng thực lực, tất nhiên ông ta rất vui vẻ, chỉ nói hai câu hơi oán giận, cũng bởi vì ông ta không quen nhìn Độc Nhãn Nam cứ dát vàng lên mặt mình như vậy.

Thứ đồ chơi này rõ ràng chính là công lao Lâm Phàm có được hay không.

Nếu không phải có Lâm Phàm đi theo, chỉ với thực lực của Độc Nhãn Nam, nói thật, lại giống nhưu em bé ngoan ở trước mặt cường giả Tinh Không, đến một chút phản kháng cũng không có.

Đại sư Vĩnh Tín chắp hai tay thành chữ thập nói: "A di đà Phật, lão nạp cũng sẽ không làm chuyện giấu diếm, vừa rồi Lâm thí chủ nói, ông lại bắt đầu tranh công rồi."

Lão lừa trọc đầu vừa dứt lời.

Cả căn phòng đều cực kỳ yên tĩnh.

Lâm Đạo Minh nở nụ khuyết răng cửa, nhìn thẳng vào ánh mắt của Độc Nhãn Nam, ai cũng không nói gì, cũng không chủ động mở miệng, giống như bạn tốt nhiều năm không gặp tương phùng vậy.

Đột nhiên.

Độc Nhãn Nam trực tiếp đứng dậy vươn tay, muốn giật lại đồ vật trước mặt Lâm Đạo Minh, cho ông ta biết xã hội hiểm ác, nói bậy sẽ phải trả cái giá thật đắt.

Nhưng Lâm Đạo Minh tay mắt lanh lẹ, đã lập tức nuốt xuống được kết tinh Long Mạch đang đặt trên bàn.

"Làm chi a, làm tôi sợ chết khiếp."

Lâm Đạo Minh bị Độc Nhãn Nam dọa sợ đến nhảy dựng, sao có thể ngờ rằng ông ta lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, trực tiếp động thủ, không phải chỉ nói sự thật thôi sao, người xưa nói có sai đâu, sự thật mất lòng, người nói thật vẫn luôn không được hoan nghênh.

"Không muốn thì trả lại cho tôi." Độc Nhãn Nam nói.

"Muốn, vì sao lại không cơ chứ, tôi đâu có nói không muốn đâu."

Lâm Đạo Minh phát hiện Độc Nhãn Nam đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn có lão lừa trọc đầu Vĩnh Tín này nữa, thật uổng là hòa thượng, thật là nham hiểm quá đi thôi, quả thực không phải người.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Đạo Minh cướp được kết tinh Long Mạch rồi nuốt xuống xong, tình huống có vẻ không đúng lắm, sắc mặt đỏ bừng, giống như là cả người bị ngọn lửa thiêu cháy vậy.

"Trời ạ, tôi sắp bị thiêu chết rồi."

Lâm Đạo Minh thét lên chói tai, khiến cho những người còn lại trong phòng họp đều có chút mông lung, ánh mắt chuyển hướng nhìn về Độc Nhãn Nam, thứ đồ chơi này là do ông ta chế ra, sau khi dùng sau xuất hiện tình huống này, thật sự ngoài dự liệu.

Độc Nhãn Nam nói: "Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không biết, chắc là tình huống bình thường thôi."

Lúc nói những lời này, chính ông ta đều không quá tự tin.

Trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

Lúc đám người kia dùng, đều không có chuyện gì xảy ra cả, sao lại về đến đây lại xảy ra vấn đề, hay là sau khi khoa học nghiên cứu sau, làm cho kết tinh Long Mạch xảy ra biến hóa, do đó dẫn đến tình huống này?

Chắc là sẽ không.

Ông Trần từng nói với ông ta, dựa vào phương pháp khoa học, đã tối ưu hóa kết tinh Long Mạch, hiệu quả sẽ rất tốt, xem ra đây là điểm tốt của tối ưu hoá.

Rất nhanh.

Tình huống đặc biệt trên người Lâm Đạo Minh dần dần tiêu tán, bọn họ đều có thể cảm nhận được có luồng lực lượng đang ẩn chứa ở trong cơ thể ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận