Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 141: Cậu Ấy Bị Đùa Bỡn (2)

Cậu Ấy Bị Đùa Bỡn (2)

Lúc này.

Lý Ngang phát hiện chung quanh hơi ầm ĩ, anh ta chậm rãi mở to mắt, ánh mặt trời có chút chói, mùi hương chung quanh hình như có chút quen thuộc.

Tôi đang ở đâu?

Anh ta có chút mê man.

Trần nhà màu trắng, hình như là ở trong phòng.

Anh ta cảm giác như mình vừa làm một giấc mộng.

“Cậu tỉnh rồi à?” Ông Trương hỏi.

Lý Ngang vừa mới dậy còn hơi ngây ngốc, cảm giác gì đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ được rốt cuộc là không đúng chỗ nào, đến khi anh ta nghe được âm thanh quen thuộc mà mịn không muốn nghe.

Anh ta từ từ quay đầu.

Ánh mắt dừng lại trên mặt ông Trương và Lâm Phàm.

Mặt Lâm Phàm và ông Trương mỉm cười nhìn Lý Ngang.

Đồng tử Lý Ngang co lại, đôi mắt trừng tròn xoe, sau đó trong lòng phát ra cảm xúc sợ hãi.

“A!”

“Cứu với!”

Anh ta dùng hết sức kêu to, muốn bò dậy thoát khỏi chỗ này, anh ta không thể tin được mình sẽ nằm ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại ở trong phòng của bệnh nhân tâm thần.

Bọn họ đã làm chuyện gì với tôi.

Đột nhiên.

Một chuyện càng khủng khiếp làm anh ta thấp thỏm lo âu hơn.

“Chân tôi, tại sao chân tôi không nhúc nhích được.”

“Cứu tôi với.”

Lâm Phàm và ông Trương hai mặt nhìn nhau, bọn họ không biết tại sao Lý Ngang lại sợ hãi như vậy.

Chúng tôi đâu có làm gì quá mức với cậu đâu.

Thậm chí còn giúp đỡ cậu nữa mà.

Cậu nằm trên đất nên sợ cậu bị cảm lạnh, cũng biết cậu rất mệt nhọc nên bế cậu lên trên giường, ông Trương tự mình châm cứu cho cậu, chỉ sợ cậu có chuyện gì thôi.

Lý Ngang bắt lấy hai chân, một chút cảm giác cũng không có.

Phế rồi!

Chân tôi bị hai bệnh nhân tâm thần làm tàn phế rồi.

Giọng gào thét của anh ta có hơi lớn.

Hộ lý bên ngoài và bác sĩ đều bị tiếng gào thê thảm của anh ta kinh động.

“Cậu đừng sợ, chúng tôi giúp cậu mà.” Lâm Phàm nói.

“Không sai, là tôi châm cứu cho cậu nên cậu mới có thể tỉnh nhanh như vậy đó.” Ông Trương nói.

Một câu Lý Ngang cũng không nghe thấy.

Giãy giụa thật mạnh.

Biểu cảm trên mặt trở nên cực kỳ sợ hãi, cứ như gặp được chuyện gì khủng khiếp lắm vậy.

Ngay sau đó.

Một đám bác sĩ và hộ lý xông vào, bọn họ có nỗi sợ tự nhiên đối với phòng bệnh 666, đó là phòng bệnh nguy hiểm nhất bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

“Lý Ngang, sao cậu lại ở đây, tôi tìm cậu cả một đêm.” Hai mắt Tôn Năng thâm quầng nói.

Nhìn thấy Lý Ngang nằm trên giường bệnh nhân, hơn nữa quần áo hơi lộn xộn thì lập tức kinh hãi che miệng lại, không dám nhiều lời, trong ánh mắt anh ta có thể thấy được ý tứ sâu xa.

Thế mà chính Lý Ngang bị bệnh nhân tâm thần đùa bỡn.

Là cậu sớm có ý tưởng hay là mắt bệnh nhân thèm thân thể của cậu quá lâu rồi?

“Cứu tôi, cứu tôi.”

Lý Ngang như phụ nữ bị người ta hiếp đáp, nước mắt thi nhau chảy ra.

Lâm Phàm và ông Trương khó hiểu nhìn Lý Ngang, sau đó muốn giải thích một câu cho hộ lý và bác sĩ chuyện xảy ra trước đó.

Bọn họ tiến về phía trước một bước.

Nhóm bác sĩ lui về phía sau một bước, bộ dáng giống như là đừng tới đây, chúng ta có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.

Có người nhỏ giọng nói mau đi tìm viện trưởng, tình huống bây giờ rất phức tạp, chỉ có viện trưởng mới có thể cứu Lý Ngang ra, nếu không với năng lực của bọn họ, sợ rằng không phải là đối thủ hai bệnh nhân này.

Trong văn phòng.

Viện trưởng Hách uống trà, theo dõi bộ phim mới nhất, ánh mắt ông ta dõi theo nữ phụ chuyển động mà chuyển động theo.

Bộ phim này quá nát, nếu không phải mấy hình ảnh thô tục có chút hấp dẫn người ta thì ông ta cũng sẽ không xem.

Điện thoại vang lên.

Nhấn nút nhận điện thoại.

“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi, Lý Ngang bị hai bệnh nhân đùa bỡn, không… Là hai bệnh nhân đùa bỡn Lý Ngang, ông mau tới đây đi, chúng tôi hơi khó chịu, sắp chết đến nơi rồi.”

Mặt viện trưởng Hách vô cảm, ông ta đã sớm quen rồi, phản ứng cảm xúc quá nhiều ngược lại dễ giảm tuổi thọ.

Bình tĩnh mới là biện pháp trường thọ duy nhất.

Nhóm bác sĩ và hộ lý không dám tùy tiện triển khai nghĩ cách cứu viện.

Đối mặt với hai bệnh nhân nguy hiểm nhất bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cho dù bọn họ tự nhận là tự thân chuyên nghiệp rất đúng chỗ, nhưng một khi dính dáng quan hệ với hai bệnh nhân này, bọn họ liền cảm giác bản thân có học mà vô dụng.

Lý Ngang nhìn ánh mắt các đồng nghiệp, thật sự muốn khóc.

Đã nói là đồng nghiệp cùng nhau đi cả đời.

Bây giờ tôi ra chuyện như vậy, sao đều đứng ở cửa nhìn hết vậy, một hành động nhỏ cũng không có, như thế cũng quá tuyệt tình rồi.

“Gọi được viện trưởng chưa?”

“Đã gọi rồi.”

“Bây giờ chuyện này chỉ có viện trưởng tự mình ra mặt mới có thể giải quyết, lấy năng lực của chúng ta còn chênh lệch khá nhiều.”

Viện trưởng vừa gọi điện thoại vừa đi tới phòng bệnh, ông ta không nói gì xe cứu thương chuyên dụng cũng đã biết, nói "biết" rồi cúp điện thoại.

Cảm giác thành tựu khi gọi xe cứu thương cũng không có.

Thật sự làm người ta thất vọng.

Trong phòng bệnh.

“Viện trưởng tới rồi.”

Có hộ lý nhìn thấy bóng dáng viện trưởng thì đột nhiên kích động, tuy chỉ là một bóng dáng bình thường không có gì lạ, nhưng trong ánh mắt bọn họ lại tỏa ra hào quang rực rỡ.

“Viện trưởng, ông nhìn tình huống này đi.” Hộ lý nói.

Viện trưởng Hách giơ tay ý bảo không cần phải nói, tôi biết rồi, chuyện này giao cho tôi là được, với năng lực chuyên nghiệp của tôi, giải quyết chuyện này không khó khăn lắm.

Nhìn thấy tình huống tại hiện trường.

Trong lòng Viện trưởng Hách nghi hoặc, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra cái gì, Lý Ngang làm gì với hai bệnh nhân, hoặc là nói là hai bệnh nhân làm gì Lý Ngang.

“Hai người có thể ngồi ở bên này không?”

Viện trưởng Hách lấy phương thức giao tiếp bình đẳng nói ra yêu cầu cho bọn họ, giọng nói ôn hòa hết mức, cứ như bạn bè chung phòng vậy.

“Được.” Lâm Phàm nói.

“Tôi cũng được.” ông Trương gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận