Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 986: Một đám tỳ nữ có ý nghĩ xấu

Một đám tỳ nữ có ý nghĩ xấu

Nửa tháng sau.

Trong làn tuyết.

Nước trong hồ đã đóng băng, Hàn Tiểu Tiểu giấu tay ở sau lưng, ngượng ngùng tới trước mặt Lâm Phàm, thì thào nói: “Lâm ca ca, huynh nhắm mắt lại đi, muội có món đồ này tặng cho huynh.”

Lâm Phàm đang nghĩ tới cảnh trượt qua trượt lại ở trên mặt băng, nghe thấy tiếng Tiểu Tiểu, mỉm cười.

“Được thôi.”

Nhắm mắt.

Sột soạt!

Một lát sau.

“Được rồi.” Hàn Tiểu Tiểu cúi đầu, đầu ngón chân nghịch nghịch tuyết, có chút mong chờ hỏi: “Thích không? Muội đặc biệt thêu cho huynh đó, có phải là rất đẹp không, có phải là rất tuyệt không, có phải là muội rất biết chăm sóc huynh không.”

Lâm Phàm cúi đầu xem chiếc khăn quàng trên cổ.

Trầm mặc một lát.

“Có hơi xấu.”

“A…”

“Nhưng không tồi, huynh rất thích.”

Lâm Phàm là thẳng nam, cho nên anh khó nói được mấy câu dỗ người khác.

Đúng là khăn choàng cổ màu hồng xấu thật, được dệt một cách kỳ quái, nhưng Lâm Phàm có thể cảm nhận được trong chiếc khăn choàng cổ này có tấm lòng của Tiểu Tiểu, cho nên dù có khó coi thì anh cũng sẽ nói là đẹp.

Hàn Tiểu Tiểu vui vẻ nói: “Huynh thích là tốt rồi.”

Lâm Phàm vuốt tóc của Hàn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu híp mắt, rúc đầu, tỏ vẻ rất thích. Giống như là con mèo được loài người vuốt ve, rất nhàn hạ, rất thoải mái.

Ở đằng xa, Hàn Yên đang nhìn lén.

Nàng ta vô cùng bất lực trước muội muội đang càng ngày càng lún sâu. Tình hình này giống với bị tẩy não, hoàn toàn thay đổi ý định ban đầu của nàng ta, đã hoàn toàn làm nàng ta điên cuồng.

Hai vị Thiên Địa thánh ngồi xếp bằng ở giữa nơi băng tuyết ngập trời để tu luyện.

Nhìn đến cảnh ở nơi xa.

“Thật là một hình ảnh ấm áp.”

Thiên Thánh cảm động, nghĩ tới đã từng có một người con gái tặng đồ cho ông ta, thế mà lại bị ông ta dùng kiếm chém đi, rồi nói một câu bá đạo: “”Người cản con đường kiếm đạo của ta, cút đi!”

Bây giờ nghĩ lại…

Ông ta rất muốn vả miệng mình, đầu óc như bị nước vào vậy! ‘Đã từng có một tình yêu thuần khiết hiện ra trước mặt ta, thế mà ta không biết quý trọng mà lại dùng kiếm đánh bay. Nếu trời cao lại cho ta một cơ hộ, ta tuyệt đối sẽ chém rớt đôi tay của mình, làm bản thân không thể cầm kiếm.’

“Hâm mộ?” Địa Thánh hỏi.

“Ông không hâm mộ à?”

“Hâm mộ chứ.”

Hai vị Thiên Địa thánh cùng chung cảnh ngộ thì dễ đồng cảm cho nhau. Ông ta cũng vậy, kẻ cản con đường quyền đạo của ông ta cũng đều là yêu ma quỷ quái.

“Nhưng mà hình như Lâm trang chủ không quá chủ động thì phải.”

“Ông thì biết cái gì, đây gọi là tình thú.”

“Lâu như vậy cũng được xem là tình thú?”

“Tất nhiên rồi.”

Hai cụ già đã bước được nửa chân vào quan tài mà lại nói chuyện tình thú, làm cho người ta cảm thấy rất quái dị.

Mấy ngày sau.

Ban đêm.

Một bóng dáng đến từ phía xa rồi dừng ở mái hiên tựa như lông chim, đôi mắt sáng ngời nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó lại bay đi xa.

Thời điểm mà người nọ đến.

Thì hai vị Thiên Địa thánh cũng đã chú ý tới đối phương. Hai vị Thiên Địa thánh đứng ở trong bóng đêm lặng yên nhìn chăm chú vào người kia, cho nên mọi hành động của người nọ đều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay.

“Khí tức ôn hòa, rất mạnh!”

“Đúng vậy, xác thực là rất mạnh, không biết là của môn phái nào.”

“Để xem hắn ta muốn làm gì.”

Trong phòng.

Lâm Phàm đang chuẩn bị tắt đèn ngủ thì đột nhiên anh cảm giác được bên ngoài có người. Anh đứng ở phía cánh cửa, đẩy cửa ra thì nhìn thấy trong bóng đêm có một người đang đứng ở đó.

Bóng dáng kia ngẩn người một chút.

Hắn vừa mới đến đây, đã che giấu khí tức rồi mà vẫn bị đối phương mở cửa thấy được, giống như là gặp quỷ vậy.

“Xin chào, anh là ai?” Lâm Phàm dò hỏi.

Kẻ thần bí hít sâu một hơi, sau đó vọt tới trước mặt Lâm Phàm, giơ tay tung ra đòn chí mạng mạnh nhất, dốc hết tất cả lực lượng mà không chút do dự nào.

Lâm Phàm nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Anh không hiểu đối phương làm vậy để làm gì.

Chưa từng gặp mặt.

Mới vừa gặp nhau mà đã ra tay, tỏ ra không thân thiện cho lắm.

Vèo!

Sát chiêu của kẻ thần bí vừa đến trước mặt Lâm Phàm thì đã bị Lâm Phàm giơ tay bắt lấy, sau đó thì ném ra xa: “Rốt cuộc anh là ai? Sao lại không thân thiện như vậy?”

Kẻ thần bí xoay tròn giữa không trung, toàn bộ sức mạnh đều chậm rãi rơi xuống đất.

Vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, kẻ thần bí cảm nhận được một sức mạnh đến một cách đàn áp, là sức mạnh mà hắn ta khó có thể chống lại được.

Kẻ thần bí hít sâu một hơi.

Phịch một tiếng.

Hai đầu gối chạm đất.

“Thực xin lỗi, ta nhận sai người, xin tha thứ.”

Nói xong, hắn ta hóa thành bóng đen rồi chạy đi.

Lâm Phàm không truy đuổi mà chỉ dõi theo, trong đầu anh không nghĩ gì cả ngoài ‘Rốt cuộc anh ta là ai, vừa rồi đang làm gì, rõ ràng là anh ta ra tay trước nhưng sao lại nói là nhận sai người?’.

“Có lẽ tinh thần của anh ta không được bình thường.”

Hai vị Thiên Địa thánh nhìn nhau rồi nhíu chặt mày.

Bọn họ cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Một thời gian sau.

Vương triều.

“Tình hình sao rồi?” Hoàng thượng dò hỏi.

Mà kẻ đang quỳ gối phía dưới chính là kẻ thần bí đêm hôm đó đánh nhau với Lâm Phàm.

“Hoàng thượng, chiêu đầu tiên của thuộc hạ đã bị đánh bại.”

Hắn ta là cao thủ được bồi dưỡng cho vương triều, chính là do Ngũ Hành lão tổ bồi dưỡng. Ngũ Hành lão tổ rất giỏi trong việc truyền thụ tuyệt học, mà bồi dưỡng cao thủ cũng rất tốt, cách thức của bọn họ là ép cơ thể của mỗi người đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận