Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 590: Đây là sự tôn trọng đối với cường giả (3)

Omley nói: “Bất kể thế nào, cho dù biết rõ không thể chống lại cũng phải chống đỡ. Lãnh đạo cao nhất đã đến nước Long cầu xin cứu viện rồi, cường giả có thể đánh bại Hải Thần đó đã đồng ý đến giúp chúng ta, chúng ta chỉ cần chống đỡ đến lúc đó là được.”

Thành viên nói: “Nhưng chúng ta có thể…”

“Không, đừng có suy nghĩ như vậy, hãy tin tưởng bản thân nhất định có thể. Chỉ cần có lòng tin, cho dù là Tử Thần thì có sao chứ.” Omley tin chắc nói.

Sau đó, ánh mắt anh ta nghiêm trọng nhìn về phía màn sương đen trong không trung.

Đó là nguồn gốc của tội ác.

Chỉ cần là người bị sương đen bao phủ thì đều bị sức mạnh của Tử Thần ăn mòn, cuối cùng biến thành xác sống.

Omley chỉ có thể chống đỡ.

Anh ta là cường giả cấp Thiên Vương duy nhất còn lại trong nước.

Anh ta biết giữa mình và Tử Thần có khoảng cách không thể vượt qua, anh ta đối với Tử Thần chỉ như một con kiến hôi, có thể bị bóp chết bất kỳ lúc nào.

Nhưng cho dù như vậy thì sao.

Anh ta không hề hoảng sợ.

“Tử Thần, ông là vị thần đã từng trong huyền thoại nhưng lại không ngừng sát hại chúng tôi, ông mà là thần gì chứ.” Omley tức giận hét.

Anh ta rất tức giận.

Khi biết những thành phố khác bị Tử Thần huỷ diệt.

Trong lòng anh ta rất đau khổ, nhưng không còn cách nào nào khác, anh ta chỉ có thể giữ lấy lãnh thổ này.

Mà lúc này.

Lửa giận của anh ta lại không có được sự đáp lại của Tử Thần. Đối với Tử Thần, loài người ở đây đều rất thấp kém, không hề có người nào có thể được ông ta coi trọng.

Mây đen dường như có linh tính.

Mà sôi sục lên.

Xông về phía Áo Thành.

Cho dù thực lực của Omley rất mạnh, nhưng khi đối mặt với màn sương đen của Tử Thần thì vẫn không có cách chống lại hiệu quả. Có lẽ sau khi làn sương đen phả vào mặt, anh ta có thể còn sống, nhưng người dân trong thành phố sẽ đều biến thành xác sống, hoàn toàn trở thành con rối trong tay Tử Thành.

“Chết tiệt!”

Omley tức giận, vẻ mặt sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới tốt. Tử Thần phát đợt tấn công, với sức mạnh của anh ta đương nhiên là có thể chống lại màn sương đen đó, nhưng người dân trong thành thì phải làm thế nào đây?

Vào lúc anh ta không biết nên làm gì mới tốt.

Đột nhiên.

Màn sương đen vốn dĩ đang che phủ bầu trời dường như đã bị ngăn chặn lại, dừng lại trong không trung, không tiếp tục di chuyển nữa.

“Ồ!”

“Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt của Omley nghi hoặc.

Lúc nãy anh ta đã chuẩn bị tâm lý nghênh chiến rồi, nhưng bây giờ sương đen lại không chuyển động nữa.

Sau đó.

Trong lòng anh ta kinh ngạc. Vừa lúc nãy, anh ta cảm nhận được tinh thần chiến đấu, không sai, chính là tinh thần chiến đấu, đó là ý chí chỉ có cường giả mới có thể tỏa ra.

Là thứ rất kỳ diệu, cũng rất nguy hiểm.

Nói đơn giản, thì giống như thế lực vậy.

Sau đó.

Omley mừng rỡ.

Sự tồn tại có thể khiến Tử Thần để ý nhất định là Lâm Phàm của nước Long, là người có thể trấn áp Hải Thần.

Lãnh đạo cao nhất Nuchir đã thành công rồi.

Ông ta đã kéo được cứu viện rồi.

“Chúng ta có thể sống rồi.” Omley nói.

Sắc mặt của các thành viên xung quanh đều lộ ra vẻ phấn khích.

Lúc đối mặt với Tử Thần, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh rồi. Đối với bọn họ, sống là một việc rất xa xỉ. Mà bây giờ, bọn họ cảm thấy đây không còn là việc xa xỉ nữa, vì hy vọng đang lặng lẽ xuất hiện rồi.

Tử Thần đang ẩn giấu trong sương đen cảm thấy rất ngạc nhiên.

Loài người có thể khiến ông ta thấy ngạc nhiên.

Đáng lẽ không nên tồn tại.

Vậy bây giờ đang xảy ra chuyện gì.

Tử Thần đầu chó thân người đang cầm quyền trượng, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía xa, dường như muốn nhìn thấu đối phương.

Rốt cuộc là ai.

Dám to gan khiêu chiến uy lực của ông ta.

Lúc này.

Nuchir nhìn thấy Lâm Phàm đứng lên tấn công, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, không hiểu Lâm Phàm đang làm gì.

Nhưng ông ta không nói nhiều.

Chắc chắn là có tác dụng.

Rất nhanh.

Thư ký ghé sát tai ông ta nhỏ giọng nói, sắc mặt Nuchir hơi thay đổi, dường như là không ngờ tới. Vừa nãy thư ký nói với ông ta, sương đen trên bầu trời Áo Thành đột nhiên không chuyển động nữa, hình như bị cái gì đó ngăn chặn.

Nuchir nhìn Lâm Phàm.

Có thể làm được như vậy, chỉ có thể là anh.

Sau đó.

Bên tai ông ta truyền đến giọng nói của Lâm Phàm.

“Quả nhiên là rất mạnh.”

Lâm Phàm khen ngợi nói.

“Mở cửa máy bay, tôi rất muốn đi gặp ông ta.”

Anh biết đối phương cũng đang đợi anh, xem anh như đối thủ duy nhất mà chờ đợi.

Nuchir phất tay, căn dặn người mở cửa.

Mặc dù không hiểu rõ lắm tại sao không đợi máy bay đáp, nhưng ông ta đâu hiểu đây là sự tôn trọng của Lâm Phàm dành cho đối phương. Bất kỳ một cường giả nào, anh cũng đều tôn trọng.

Để cường giả phải đợi là việc làm không đúng.

Mấy lời quanh co này nghe được từ đâu ư? Đều là do Lâm Phàm học được từ tivi.

Trong giấc mơ.

Anh đã xem một bộ phim võ hiệp.

Nhân vật chính khiêu chiến một tiền bối võ lâm. Tiền bối võ lâm đó là người mà nhân vật chính rất tôn trọng, nên sau đó đến trễ, vì để bày tỏ sự tôn trọng đối phương, anh ta đã tự chặt đứt một cánh tay, để thể hiện sự thất lễ của mình.

Cuối cùng.

Nhân vật chính bị tiền bối võ lâm đánh chết.

Lâm Phàm không quan tâm đến kết cục.

Anh chỉ xem trọng tinh thần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận