Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 261: Cạch một tiếng về vị trí cũ

Anh không muốn để ông Trương lo lắng, bèn lau sạch máu tươi trên khóe miệng: "Ông Trương, tôi không có sao, ông chớ..."

Mới vừa nói được một nửa, lại thấy ông Trương nằm trên đất, đầu nghiêng hướng một bên, giống như đã chết, không... Lâm Phàm thật sự cho rằng ông Trương đã chết.

Anh thấy mép ông Trương có vết máu. Anh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của ông Trương.

"Ông Trương, tỉnh lại đi."

"Uống Sprite nào."

Giọng nói hơi run, thật giống như sợ chuyện nào đó xảy ra.

Ông Trương không hề động đậy.

Trong chốc lát, biểu tình của Lâm Phàm thay đổi, từ tức giận biến thành dữ tợn, hồi tưởng lại từng ly từng tí lúc còn ông Trương ở cùng.

Lúc anh hãy còn là trẻ con, hai người lén lút trốn ra ngoài chơi. Cửa bị người gác cổng canh chừng, bọn họ đi tới chỗ tường rào. Ông Trương đẩy mông anh lên đầu tường. Anh ở trên kéo ông Trương. Thấy ông Trương không bò lên nổi, anh lại nhảy xuống, đẩy mông ông Trương. Sau đó ông Trương ở trên đầu tường kéo anh lên.

Lặp đi lặp lại, một vòng tuần hoàn.

Đỡ nhau từ ban ngày đến tối mịt, cho đến lúc bị bảo vệ phát hiện. Nguyện vọng được đi ra ngoài nô đùa của bọn họ bị tan vỡ.

“Mày phải chết!”

Lâm Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi thành tàn bạo. Năng lượng thiên địa tràn vào trong cơ thể Lâm Phàm. Công pháp khí công tu luyện được lần đầu kích hoạt, đá vụn rơi đầy đất cũng hơi rung rung.

Uỳnh!

Trong nháy mắt anh biến mất tại chỗ.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ giết chết đối phương.

Trong Lâm Phàm luôn có lòng tốt, dùng câu đơn giản mà nói, đó chính là...

Phật áp chế ma, khi ngươi đẩy ngã Phật, vậy đối mặt với ngươi chính là ma.

Tà vật Công Kê trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, sau đó nhìn ông Trương.

Đầu óc rất nghi ngờ.

Nó không hiểu nhân loại này vì sao giận dữ như vậy?

Mới vừa nãy, nó thấy ông Trương rất đau lòng, có lẽ là đau lòng đến mệt mỏi, liền nằm trên đất, nhìn lên trời. Có lẽ là máu tươi là thứ rất kỳ quái, ông Trương quẹt ít máu tươi đưa vào miệng nhấm nháp, sau đó “hừ” một tiếng phun ra, cảm giác rất khó nếm.

Sau đó... thì không có sau đó.

Tiếng ngáy khe khẽ truyền tới.

Ông Trương đang ngáy, nhìn trời nhìn mây dễ dàng khiến cho người khác chìm vào giấc ngủ, cho nên bây giờ ông Trương chính là đang ngủ.

"Mấy người có phát hiện không? Cảm giác anh ta thay đổi rồi."

Lâm Đạo Minh mở thiên nhãn, có thể thấy rõ tình hình nội khí lưu động bên trong cơ thể của đối phương cũng như trình độ mạnh yếu của nó. Nhưng anh ta lại không nhìn thấu được nội khí chuyển động trong cơ thể Lâm Phàm, thật không khác gì người bình thường.

Lưu Hải Thiềm gật đầu ngầm thừa nhận, đó là một loại khí tức hung hãn.

Đại sư Vĩnh Tín chắp hai tay: "A di đà phật, vị tiểu thí chủ này thật sự là lợi hại. Sau chuyện này, lão nạp chắc chắn phải cùng với tiểu thí chủ này giao lưu một phen cho thỏa."

Anh ta mà trao đổi sao?

Anh ta thèm thuồng phương thức tu hành của người ta thì có! Thật dối trá!

"Các vị thí chủ, ánh mắt đó của các người là sao? Lão nạp nói có vấn đề gì à?"

Đại sư Vĩnh Tín lạnh nhạt hỏi. Lúc trước anh ta muốn quỳ liếm chân Độc Nhãn Nam, học bộ chưởng pháp thất truyền kia, mà bây giờ anh ta phát hiện một ngọn đèn sáng ngời hơn xuất hiện. Dĩ nhiên là phải tìm ngọn đèn sáng đó rồi.

Lâm Đạo Minh liếc mắt một cái nói: "Nói anh dối trá."

"Người nào nói?"

"Tôi."

"Anh... Lão nạp nào phải loại người đó."

"Anh căn bản cũng không phải là người."

"A Di Đà Phật, quán tự tại Bồ Tát, hành thâm ba la bát nhã mật đa tâm kinh..."

Đại sư Vĩnh Tín tụng niệm “Tĩnh tâm chú”, kiềm chế nội tâm thiếu chút nữa bị đối phương chọc tức phát nổ tại chỗ.

Bọn họ không có thời gian để ý tới Vĩnh Tín, mà nhìn tình hình ở hiện trường. Theo lý thuyết, nếu như bọn họ liên thủ phối hợp với Lâm Phàm, tuyệt đối có thể bắt Chương Lang Ma lại.

Chỉ là cảm giác hình như ở đây không có chuyện của họ.

Biểu cảm của Chương Lang Ma vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, giống như súc vật vô hại, tay nâng lên, ngón tay đưa ra, chỉ vào Lâm Phàm nói:

"Mày sắp chết rồi đấy."

Vừa dứt lời.

Cặp cánh thịt của nó chuyển động, chớp mắt một cái biến mất. Tốc độ quá nhanh. Tầm mắt người bình thường không cách nào bắt được. Đây cũng là lí do vì sao vài cường giả cấp bốn, cấp năm bị nó chém chết mà không có lấy một cơ hội phản kháng.

Chương Lang Ma rất tự tin với thực lực của mình. Nó là vương giả, là kẻ mạnh nhất trong đám tà vật. Ít nhất, trong nhận biết của nó thì nó là kẻ mạnh nhất.

Vừa xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, đang muốn giơ tay lên...

Bốp!

Nó bị một quyền đánh ngã xuống mặt đất, lực đạo kinh người, xi măng lát nền đất nứt ra. Chương Lang Ma đờ đẫn, cùng với biểu cảm ngu ngốc thật giống như đang trong trạng thái mơ hồ.

Nó gẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm, lúc nhìn vào mắt anh, Chương Lang Ma bị ánh mắt anh dọa sợ.

Đôi cánh thịt của nó chuyển động, muốn kéo khoảng cách với Lâm Phàm. Cái ánh mắt kia khiến cho nó thân là tà vật mà còn cảm giác được kinh khủng, không những thế còn sợ hãi nữa.

Huỵch!

Lâm Phàm đạp một cước vào bắp đùi của Chương Lang Ma, khiến nó muốn tung cánh chạy cũng không cách nào nhúc nhích. Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm dùng một cước đạp Chương Lang Ma lộn mèo, nhảy ngang qua đè lên người nó, giơ quả đấm lên, nhắm ngay đầu của nó mà đánh loạn một hồi.

Ầm!

Mặt đất chấn động.

Chương Lang Ma nghiêng đầu, né tránh quyền này đến quyền khác. Sức mạnh của mỗi một quyền nện xuống đất đều khiến cho tim Chương Lang Ma đập dồn.

Bốp!

Một quyền đánh thẳng vào mặt Chương Lang Ma.

Ngũ quan lõm vào, con ngươi màu đen tròn trịa cũng trố ra, lỗ mũi đỏ bừng, khuôn mặt dần dần vặn vẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận