Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1192: Oa, đây là ánh sáng, ánh sáng hi vọng (3)

Oa, đây là ánh sáng, ánh sáng hi vọng (3)

"Được rồi, người chị em tốt nhất của mình không ngờ lại nói ra lời tuyệt tình như vậy với mình, chỉ là lần này mình sẽ không đi, cậu đi đi, khi nãy cậu đã nói rồi, chỉ cần có máu thịt chặn trước mặt quái vật, bọn chúng sẽ không quan tâm gì khác nữa, mặc dù ngực cậu lớn hơn so với mình, nhiều hơn ít thịt, nhưng cái mông của mình tròn hơn vểnh hơn của cậu, ít nhất nhiều hơn một cân thịt, ăn thịt mình vẫn hơn." Đường Nại Nhất nói.

"Đừng làm loạn!" Hạ Thanh Diệu tuyệt đối sẽ không để Đường Nại Nhất ở lại chỗ này, tất cả các tình huống đều đã suy nghĩ kỹ rồi.

Đường Nại Nhất thể hiện vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho dù mình có thể thoát ra ngoài từ đường ống thông gió, nhưng quái vật bên ngoài có rất nhiều, với năng lực của mình chưa chắc có thể còn sống sót được, nếu như là cậu thì nhất định có thể còn sống."

Nhưng vào đúng lúc này.

Đám quái vật phá vỡ cửa tầng ngầm, nhìn thấy đám con người đứng ở nơi đó, trong ánh mắt thể hiện sự đói khát, đối với bọn chúng mà nói, những con người này đều là những món ăn ngon lành.

"Đói quá!"

"Thịt, rất nhiều thịt!"

Ngay tức khắc, đám quái vật giống như sóng thần vọt tới, trong nháy mắt đã chen chật ních toàn bộ không gian, số lượng thực sự quá nhiều, còn có một số con quái vật cường đại, vì tìm được máu thịt tươi mà trực tiếp chen chúc trong bầy quái vật, ý ts rất rõ ràng.

Cút hết cho ta!

Đống máu thịt tươi này đều là của ta.

"Ha ha!" Các thành viên kỳ cựu nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt này đều cười ngây ngốc. Ngăn cản chỉ là một loại phương thức lãng phí sức lực mà thôi, với tình huống thế này lấy cái gì mà chống đỡ được đây.

"Cho tôi một cây đao!" Thành viên kỳ cựu vừa cụt tay kêu lên.

Đám người kia quá tuyệt tình, ai cũng đều nghĩ xem bản thân sẽ chết thế nào, hoàn toàn không nghĩ tới mấy người bị thương này.

Trong bất cứ tình huống nào.

Xác suất đàn ông bình tĩnh hơn phụ nữ lên tới hơn tám mươi phần trăm, nhưng khi phụ nữ tỉnh táo, không chỉ thông minh hơn so với đàn ông, còn càng bộc lộ được sức mạnh hơn.

Hạ Thanh Diểu dẫn theo Đường Nại Nhất lui về phía sau, một kích đánh mở được bản lề chặn ống thông gió trên đỉnh đầu.

Nhưng vào lúc này.

Tình huống khác thường xảy ra.

Ánh hào quang bất ngờ xuất hiện bên trong tầng ngầm.

Hào quang rất chói mắt.

Giống như bất ngờ xuất hiện.

Quái vật dừng lại.

Đến cả những thành viên quyết định chuẩn bị tự xử lý kia cũng đều kinh ngạc sững sờ nhìn tình huống trước mắt.

"Đây là thứ gì vậy?"

"Hào quang, ánh sáng khó hiểu xuất hiện, thật ấm áp, rất sáng, nhưng chẳng hiểu vì sao hình như đã từng biết, trong đầu của tôi có trí nhớ đã bị đóng kín cất giữ rất lâu, đó là ký ức khi còn là trẻ nhỏ, chẳng lẽ là..."

"Chiến Sĩ Ánh Sáng?"

Ngay tức khắc.

Một giọng nói từ trong ánh hào quang truyền tới.

"Tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ mang đến kỳ tích."

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, hào quang lan tỏa ra bốn phương tám hướng, vô cùng nổi bật, tất cả mọi người nhắm mắt lại, đến cả trợn cũng không làm được.

Hiện giờ không chỉ có bọn họ không mở mắt ra được.

Đến cả quái vật cũng như vậy.

"Phương thức xuất hiện thật mãnh liệt!"

"Lời thoại này, giọng điệu này, chắc chắn là Chiến Sĩ Ánh Sáng, nhưng anh là nhân vật hoạt hình, vốn không tồn tại mà!"

Dần dần.

Hào quang tiêu tán.

Mọi người mở to mắt, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Thần thánh, ánh sáng, ngập tràn hào quang, giống như trong thời khắc bọn họ bị bóng tối bao trùm thì ánh sáng đã đục lỗ xuyên qua bóng tối vậy.

Khiến bọn họ ở trong tuyệt vọng.

Thấy được hi vọng duy nhất.

"Mẹ nó!"

"Fuck!"

Xin hãy lượng thứ cho bọn họ đã văng tục như vậy, điều này thật sự quá chấn kinh.

Chiến Sĩ Ánh Sáng?

Đeo cái mặt nạ thật kỳ quái.

"Anh là Chiến Sĩ Ánh Sáng sao?" Một thành viên khác hỏi. Hắn không dám xác định có phải hay không, chỉ có thể lặng lẽ lên tiếng hỏi, chỉ là hắn tỏ vẻ như đã vô cùng hoài nghi rồi.

Tuy rằng phương thức xuất hiện của đối phương đẹp trai đến bức người.

Nhưng lại cho bọn họ cảm giác thật quái dị.

"Đúng vậy!" Lâm Phàm trả lời, sau đó tìm thấy Đường Nại Nhất đứng đằng xa, xem ra vẫn còn an toàn, không có chuyện gì xảy ra, tới rất đúng lúc, nếu như chậm trễ thêm chút nữa, có lẽ sẽ thật sự xảy ra vấn đề rồi đi.

Đám người nhận được câu trả lời khẳng định.

Đều cùng nhìn nhau.

Thật à?

"Anh đeo mặt nạ Chiến Sĩ Ánh Sáng liền nói anh là Chiến Sĩ Ánh Sáng, hay là anh tháo mặt nạ xuống đi!" Có thành viên tinh mắt, liếc mắt liền phát hiện ra vấn đề.

Đây là đeo mặt nạ mà.

Thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc à?

Lâm Phàm nói: "Tôi là Chiến Sĩ Ánh Sáng, tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ mang đến kỳ tích cho mọi người."

Toàn bộ các thành viên đều kinh ngạc sững sờ nhìn Lâm Phàm.

Hoàn toàn ngu ngơ rồi.

Bọn họ phát hiện Chiến Sĩ Ánh Sáng mặc quần áo trên người hình như là quần áo của nhân viên phục vụ trong nhà hàng.

Có loại cảm giác có chút qua loa.

Nhưng bọn họ nghĩ tới đối phương có thể xuất hiện một cách khó hiểu, thì có thể nói rõ tình huống chắc chắn không đơn giản như bọn họ đã nghĩ.

Bầy quái vật ban nãy bị kinh sợ, trong nháy mắt kịp phản ứng lại.

Bay tới đánh thẳng hướng Lâm Phàm.

"Cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận