Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 743: Đây là tình huống bình thường

Đây là tình huống bình thường

Khi cắm cây châm thứ mười hai lên người đối phương, Tộc Lão đang hôn mê vậy mà trực tiếp vùng vẫy trên ván giường, thân thể giãy đành đạch như cá chép rời khỏi nước.

Màn này đã khiến rất nhiều người hết hồn.

Ngay cả Ngô Thắng cũng bị một màn trước mắt dọa cho thiếu chút nữa là thét lên ngay tại chỗ. Người đang hôn mê bất tỉnh, lại bất chợt quằn quại lên, thật sự có chút dọa người.

“Đừng hoảng hốt.” Lâm Phàm trấn an nói.

“Đây là tình huống bình thường, đừng khẩn trương.” Ông Trương vô cùng tự tin nói. Chỉ là trong lòng cũng rất tò mò, trước giờ cũng chưa từng thấy tình huống như vậy, vì sao có thể xảy ra chuyện này chứ?

Ông ta nghĩ muốn nát đầu cũng không hiểu nổi.

Cuối cùng…

Ông Trương cho rằng loại khả năng này là do năng lực châm cứu của ông ta lại mạnh hơn rồi.

Cho nên mới xảy ra tình huống này.

Ừm…

Sự giải thích hoàn mỹ lại rõ ràng.

Sau khi nghĩ thông suốt, ông Trương cầm ngân châm, đây là một châm cuối cùng, cả người tràn đầy động lực. Thuật châm cứu lại mạnh hơn rồi, tôi có thể…

“Lâm Phàm, đè chặt, tôi muốn thực hiện một châm cuối cùng.”

Ông Trương cầm ngân châm, khoa chân múa tay trên người đối phương, tuy rằng chưa cắm xuống, nhưng cổ tay lắc lắc, tạo cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường.

Ánh mắt Ngô Thắng không ngừng chuyển động theo ngân châm trong tay ông Trương.

Tập trung tinh thần.

Không dám sơ suất.

Anh ta biết đây là châm cuối cùng, có thể cứu sống Tộc Lão hay không, thì phải xem lúc này.

“Được.”

Lâm Phàm đè chặt Tộc Lão đang vùng vẫy lại, chừa không gian cho ông Trương thực hiện.

“Tôi đã đè chặt rồi, mau làm.”

Cho dù Tộc Lão vùng vẫy lợi hại trên ván giường thì có thể thế nào. Trong tay Lâm Phàm, ông ta phải thành thật nằm im bất động.

“Tôi làm đây.”

Ông Trương gầm nhẹ một tiếng, ngân châm trong tay hóa thành một ánh sáng bạc, cắm xuống người Tộc Lão.

Bốp!

Không hề có tiếng ‘bốp’ phát ra, chỉ là một hiệu ứng âm thanh đặc biệt, tỏ vẻ tình huống hiện giờ rất nghiêm túc, cần phải cư xử cẩn thận.

Châm thứ mười ba kết thúc.

“Phù!”

Ông Trương thở phào một hơi, ông ta đã thực hiện phương pháp châm cứu mạnh nhất, tình huống cuối cùng sẽ ra sao, cũng có chút khó nói. Theo hiểu biết của ông ta, thì mọi thứ đều rất thuận lợi, không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Đối phương có thể sống.

Ngô Thắng nhìn chằm chằm Tộc Lão, đột nhiên, anh ta phát hiện mí mắt Tộc Lão hình như khẽ giật giật.

“Mí mắt của Tộc Lão vừa mới động.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều tụ lại, vây kín giường gỗ, không chừa kẽ hở, ngay cả một con ruồi bọ cũng đừng hòng bay ra.

Cảnh tượng lúc này có chút kỳ dị, tựa như một đám đực rựa vây quanh một cô gái, mà Tộc Lão nằm trên ván giường chính là mục tiêu của bọn họ. Nghĩ đến cảnh tượng này, lập tức cho người ta cảm giác không rét mà run.

Quả nhiên.

Mí mắt Tộc Lão lại lần nữa giật giật.

Tuy rằng tuổi tác của Tộc Lão chúng ta có hơi lớn, nhưng ngay khi sắp tỉnh lại, lông mi dài khẽ run, giống như người đẹp ngủ trong rừng nhận được nụ hôn của hoàng tử, muốn tỉnh lại tạo người cùng hoàng tử.

“Tôi đang ở đâu đây…”

Tộc Lão chầm chậm mở mắt, những cái đầu lúc nhúc xung quanh khiến cho Tộc Lão có chút hoảng sợ, hiển nhiên là không hiểu nổi, rốt cuộc là bọn họ đang làm gì.

“Tộc Lão, không sao rồi chứ.” Ngô Thắng hỏi.

Trong lòng thán phục, đại sư không hổ là đại sư, hiệu quả tức thời, châm cứu xong là có thể tỉnh lại. Loại thần tốc này, cho dù là nuốt đan cứu tâm bảo mệnh nghịch thiên, cũng không thể đạt được đến mức này.

“Ngô Thắng…”

Tộc Lão nhìn rõ bóng người, sau khi phát hiện là Ngô Thắng thì thở phào một hơi trong lòng, đồng thời trong não là một mảnh hỗn loạn. Những chuyện đã gặp phải trong di tích cổ xưa, đã ảnh hưởng rất lớn đến ông ta.

Thậm chí đã nghĩ rằng phải chết ở đó.

“Tộc Lão, tôi đây. Ông ở trong di tích bị thương nặng, may là tôi có quen hai người bạn, là bọn họ đã cứu ông.” Ngô Thắng nói.

Với năng lực bậc này của đại sư, nếu như để cho các tộc Tinh Không biết, nhất định sẽ điên cuồng tranh giành, trở thành thượng khách. Đồng thời cũng sợ là sẽ có rất nhiều người điên cuồng muốn bái sư, học thuật châm cứu với kỹ năng như thần này.

Tộc Lão suy yếu nói: “Không ngờ là trong di tích lại ẩn tàng sức mạnh thần bí đáng sợ như vậy.”

Đột nhiên.

Ông ta phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Hình như là giọng nói có chút không đúng.

Không chỉ mình ông ta phát hiện, ngay cả đám người Ngô Thắng cũng cảm thấy không đúng lắm. Giọng nói của Tộc Lão vốn trầm thấp, khàn khàn, nhưng bây giờ lại có phần nhẹ nhàng, tinh tế hơn. Nói trắng ra, chính là giống giọng nữ.

Ngô Thắng nghi hoặc nhìn về phía đại sư, giống như là đang hỏi, đây là xảy ra chuyện gì.

Chỉ là… ông Trương và Lâm Phàm nhìn nhau cười, không nhìn thấy ánh mắt của Ngô Thắng.

“Ông Trương, ông thành công rồi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương vui vẻ nói: “Tôi biết là tôi nhất định có thể, bởi vì là do tôi và cậu cùng nhau hợp tác chữa trị cho đối phương mà.”

Sau đó, bọn họ ăn ý vỗ tay nhau, có vẻ rất vui. Đối với ông Trương mà nói, ông ta giống Lâm Phàm, thích giúp đỡ người khác, nhìn thấy người ta hồi phục lại, lập tức vui vẻ khôn xiết.

Ngay sau đó.

Có một giọng nói kinh ngạc truyền đến.

“Sao lại như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận