Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1301: Chú thích con gọi chú là bố (3)

Chú thích con gọi chú là bố (3)

Khả Lam bụm miệng, trong đôi mắt trong suốt, dường như hiện lên ánh nước.

“Thích không?” Lâm Phàm nói.

Khả Lam chùi nước mắt ở khóe mắt: “Thích, nhưng vì sao chú lại đối xử tốt với con như vậy? Mỗi ngày đều nấu cơm ba bữa cho con, còn mua đồ đẹp cho con. Có phải là chú đã xem con như con gái không?”

Khi nói đến nửa câu sau, giọng cô bé rất nhỏ, nhưng lại ngước đầu lên, có chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi…

Lâm Phàm sờ đầu cô bé: “Không phải vẫn luôn như vậy sao?”

Khả Lam ngây ngốc nhìn Lâm Phàm. Có lẽ đối với cô bé mà nói, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Đến một ngôi làng xa lạ, chẳng những không bị ăn hiếp, còn gặp được rất nhiều người tốt, còn được gặp Lâm Phàm đã nhận nuôi cô bé.

Sau một hồi.

Khả Lam kêu lên một tiếng.

“Cha!”

“Có thể gọi chú là bố, bố và cha có nghĩa giống nhau, con có thể gọi chú là bố.”

“Bố.”

Nụ cười trên mặt Lâm Phàm càng tươi hơn, nhéo mũi Khả Lam: “Mau đi ước rồi thổi nến đi, mọi người đều đã đói rồi, chưa có con ăn trước, thì bọn họ chỉ có thể đứng nhìn những món ngon này thôi.”

“Dạ.” Khả Lam đến trước bánh kem, cúi đầu ước nguyện, sau đỏ thổi tắt nến.

Dân làng hoan hô.

Trưởng làng vui mừng nhìn cảnh trước mặt, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cha, chức trưởng làng này con làm không tệ đúng không, còn nói con không được. Nhìn ngôi làng hiện tại hài hòa và tốt đẹp biết bao, mọi người đều rất vui vẻ.

“Trưởng làng, Lâm Phàm thật sự là người tốt.”

“Nói thừa, làng chúng ta có ai không phải người tốt hả.”

Tinh thần của trưởng làng hiện tại rất tốt, giọng điệu nói chuyện tràn trề sức lực, tuyệt đối nhìn không ra dáng vẻ của tuổi già.

Người nói chuyện với trưởng làng nói thầm trong lòng…

Cả làng này người duy nhất không phải người tốt chính là ông.

Cả ngày từ sáng đến tối đều chém gió với mấy bà cụ.

Tối hôm nay!

Mọi người trong làng đều rất vui vẻ. Thịt của Hoàng Kim Thánh Long rơi vào trong bụng của mỗi dân làng. Mọi người múa hát tưng bừng, ăn uống no say. Còn đối với Khả Lam mà nói, đây là ngày vui nhất của cô bé.

Cô bé sẽ mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm nay.

Đây là nhà của cô bé, ngôi nhà vĩnh viễn, bất kể là nơi nào, cũng không thể nào thay thế được nơi đây.

Với Khả Lam, bây giờ cô bé đã có một gia đình thuộc về mình, có một người bố bằng lòng nhận cô bé là con. Mỗi ngày đều sống trong môi trường được mọi người quan tâm, che chở.

Buổi tối lúc ngủ.

Khóe miệng cô bé lộ ra nụ cười, trong mơ mơ một giấc mơ đẹp, cùng bố và các dân làng mãi mãi sống bên nhau.

Nhưng…

“A…”

Khả Lam đang trong giấc ngủ say đột nhiên tỉnh giấc.

“Mơ thấy ác mộng sao?” Lâm Phàm ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi.

“Dạ.”

“Không sao, có bố ở bên, sẽ không có chuyện gì. Con yên tâm ngủ đi, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì cả.”

Lâm Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Khả Lam, mỉm cười, khẽ an ủi. Giọng nói của anh dường như có một loại ma lực, Khả Lam bị dọa sợ nhắm mắt lại, chầm chậm hô hấp, lại lần nữa đi vào trong giấc ngủ.

Tai của anh rất nhạy bén.

Phát hiện người trong làng lại có xao động, ban đêm còn phải vất vả như vậy, thật là cần cù.

Đối với dân làng mà nói…

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Vì sao mỗi lần đều dư thừa tinh lực như vậy, khiến cho thật khó chịu.

Ngày hôm sau!

Một ngày mới vẫn tươi đẹp như cũ.

Khả Lam rất vui vẻ. Bữa tiệc sinh nhật tối qua sẽ mãi mãi không quên, luôn khắc ghi trong lòng, trở thành hồi ức đẹp nhất của cô bé.

Cô bé xếp bộ váy công chúa xinh đẹp lại, rồi đặt ngăn nắp trong tủ quần áo.

Đây là món quà quý báu nhất của cô bé… Không, món quà quý báu nhất có lẽ là ông trời đã để cô bé gặp được Lâm Phàm.

Cảm kích!

Biết ơn!

Ngay sau khi tỉnh lại, cô bé luôn có thể nhìn thấy thức ăn sáng nóng hôi hổi được đặt trên bàn ăn, những thứ này đều là bố chuẩn bị. Trải qua chuyện tối qua, cô bé đã xem Lâm Phàm là bố.

Người thân duy nhất.

“Thức dậy rồi thì mau đi rửa mặt, sau đó ăn sáng, đi học.” Lâm Phàm nhắc nhở như thường ngày. Mỗi buổi sáng đều cùng một lời nói, giống như là mãi mãi nói không chán.

“Bố, hôm qua người ta mới ăn sinh nhật, có thể nghỉ ngơi một ngày không?” Tính cách của Khả Lam hoạt bát giống Lâm Phàm, cho nên mới có con gái theo tính bố.

Lâm Phàm nói: “Không được đâu, phải học hành chăm chỉ. Nhanh nào, nhanh nào.”

“Dạ được rồi.”

Đây là tật chung của mọi trẻ em. Nghĩ rằng qua ngày sinh nhật, là có thể nghỉ một ngày, vui chơi cho thật đã. Nhưng hiện thực tàn khốc, nên đi học thì vẫn phải đi học, điều này không thể thay đổi.

Đợi sau khi Khả Lam đi học.

Lâm Phàm vừa sáng sớm đã vác cái cuốc rời khỏi tiệm rèn. Anh chuẩn bị đi khai hoang, làm một ruộng đồng mới, dùng để tiếp tế chi phí trong nhà, chuẩn bị một khoản chi tiêu cho Khả Lam.

Hiện tại anh đã hoàn toàn vào vai bố. Mặc dù Khả lam còn nhỏ, nhưng sau này khẳng định cần một khoản tiền. Tuy rằng ngôi làng rất ấm áp, rất hòa bình.

Nhưng rời khỏi làng đến thành phố lớn cần phải có một khoản tiền không nhỏ.

Đi học rất là tốn tiền.

Nơi trồng trọt.

“Lâm Phàm, anh đang muốn đi đâu vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận