Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 591: Đàn gảy tai trâu, các người đang nói gì?

Áo Thành.

Áo Lai Mỗ cảnh giác nhìn vào màn sương đen, sau đó nhìn về phía sau, phía xa xa có một điểm đen to dần, sau khi nhìn kỹ hơn, cuối cùng cậu ta cũng nhìn rõ đó là thứ gì.

Có người từ nơi xa đến đây.

Ngay lúc cậu ta đang suy nghĩ.

Một tiếng rầm vang lên.

Lâm Phàm đáp xuống,

Dáng vẻ từ trên trời đáp xuống vẫn luôn đẹp trai như vậy, nhưng tiếng động khá lớn, mặt đất ầm ầm rung động, cuốn lên một đám bụi dày đặc.

“Đó là ai vậy?”

Áo Lai Mỗ vô cùng khẩn trương, hy vọng thật sự đúng như cậu ta nghĩ, đây là người mà lãnh đạo tối cao gọi đến giúp đỡ.

"Thật xin lỗi đã đạp nứt mặt đất của mọi người, nó có thể cần phải được sửa chữa, nếu cần bồi thường, tôi thật sự không có tiền."

Giọng nói của Lâm Phàm truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, Áo Lai Mỗ kinh ngạc nhìn người vừa đáp xuống.

Có hơi hồi hộp.

Có hơi phấn khích.

Không sai.

Là anh.

Anh thật sự đến đây.

"Anh chính là Lâm Phàm ở Long Quốc? Anh tới đây để giúp chúng tôi sao?" Áo Lai Mỗ không khỏi kích động, cậu ta hưng phấn đến mức ngũ quan cũng có chút biến hóa.

Cậu ta thực sự vô cùng phấn khích.

Phấn khích đến mức không biết phải nói gì.

Bây giờ nếu có thể.

Cậu ta muốn lập tức quỳ xuống, ôm chân Lâm Phàm và hôn lên đôi giày của anh.

Thiên sứ.

Chúa cứu thế từ trên trời rơi xuống.

“Nếu anh không phản bác vậy tôi đã nói đúng?”

Lâm Phàm mỉm cười nhìn đối phương.

Từ trong ánh mắt của đối phương, anh nhìn thấy sự mong đợi và hy vọng.

Cậu ta rất tin tưởng Lâm Phàm.

Lâm Phàm rất thích người khác tin tưởng anh, giống như khi anh ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh tin tưởng ông Trương, ông Trương cũng tin tưởng anh, những bệnh nhân khác cũng rất tin tưởng anh.

Đó là sự tin tưởng vô điều kiện.

Nó giúp anh cảm thấy rất vui.

Áo Lai Mỗ phấn khích nắm lấy tay Lâm Phàm, la lớn trước mặt mọi người: "Mọi người, đây chính là Lâm Phàm của Long Quốc. Anh ta là người có thể trấn áp Hải Thần, mọi người đừng lo lắng, chúng ta đã có thể sống."

Giọng nói lớn tiếng.

Vang vọng cả Áo Thành

Những người đang chìm đắm trong hoảng sợ khi nghe thấy câu nói này, họ đều ngây người, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

“Có thật không?”

Có người lẩm bẩm một mình.

Giống như không thể tin được.

Một người đàn ông to lớn nói: “Đây là lời Áo Lai Mỗ chính miệng nói, làm sao có thể là giả được.”

Anh ta mở to mắt nhìn.

Khi anh ta nói những lời này, dáng vẻ của anh ta khiến những người xung quanh có chút sợ hãi.

Không ai dám phản bác.

Một chàng trai trẻ thích Internet, lúc này cậu ta giống như một nhà tiên tri, biết nhiều tin tức bên trong.

"Đúng vậy, tôi đã xem video, anh ta thực sự rất lợi hại, Hải Thần chỉ cần vung tay một cái đã tạo thành gió lốc và sóng thần, đó là sức mạnh mà chỉ có các vị thần mới có được, vậy mà anh ta vẫn có thể trấn áp được Hải Thần."

"Ngay cả Hải Thần cũng không phải là đối thủ của anh ta."

Những người xung quanh không mấy quen thuộc với Internet.

Đối với họ, những người có thể truy cập Internet đã là những người rất lợi hại, vì vậy bọn họ rất tin lời chàng trai trẻ này, mọi người đều nở nụ cười, giống như hy vọng đang ở ngay trước mắt.

Chàng trai trẻ thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngẩng đầu lên.

Hãnh diện.

Tự hào.

Loại cảm giác này trước giờ chưa từng có, xem ra nghiện Internet cũng không phải vô ích, còn có chút thành tựu.

Áo Lai Mỗ nói: "Tử Thần ở trong màn sương đen, nhưng màn sương đen này rất lợi hại, người bình thường khi bị xâm nhập sẽ trở thành cái xác không hồn."

Vốn ngôn ngữ của cậu ta vẫn đủ dùng, vì vậy không có vấn đề gì khi nói chuyện với Lâm Phàm

Dù gì thì cũng là một người nước ngoài.

Học được ngôn ngữ của Long Quốc là một điều đáng tự hào.

“Tôi rất mong chờ.” Lâm Phàm nói.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Áo Lai Mỗ, Lâm Phàm bật dậy, nhảy lên tường thành, ngẩng đầu nói:

"Này! Ông chính là Tử Thần đúng không, tôi có thể cảm nhận được ông rất lợi hại."

Màn sương đen tạm ngừng biến hóa.

Màn sương đen tan dần về hai phía.

Tử Thần Anubis xuất hiện, mà màn sương đen vây quanh ông ta khiến người ta có cảm giác không tốt.

“Bóng tối đã tới!”

Giọng nói khàn khàn của Tử Thần truyền đến.

Nhưng khi nó lọt vào tai Lâm Phàm, nó lại là một thứ ngôn ngữ khó hiểu.

“Ông nói gì?” Lâm Phàm hỏi.

Tử Thần nói: “Bóng tối đã tới!”

Trong đầu Lâm Phàm đầy nghi vấn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn đối phương: “Tuy rằng tôi không biết ông đang nói cái gì, nhưng tôi đoán là ông đang nói xin chào.”

“Xin chào. Tôi tên là Lâm Phàm."

Tử Thần nói: "Loài người hèn mọn các người dám ngăn cản vị thần vĩ đại tạo ra đất nước chết. Ngươi là đang thách thức quyền lực của các vị thần sao?"

Lại nghe không hiểu.

Lâm Phàm mỉm cười và nói: "Tôi nghe nói rằng ông rất mạnh, vì vậy tôi đến đây xem thử, nói thật, ông thật sự rất mạnh, tôi vô cùng hứng thú với ông."

Tử Thần nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

Lâm Phàm nói: "Tôi nghĩ lát nữa tôi với ông so tài, có thể ông sẽ thua, nhưng có thể chiến đấu với cường giả, đó chẳng phải là mơ ước của ông sao?"

Tử Thần Anubis không muốn nói chuyện với Lâm Phàm như vậy, nhưng ông ta lại không hiểu Lâm Phàm đang nói cái gì.

Có điều ông ta phát hiện ra một vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận