Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1340: Tôi không muốn con gái mình vì thế mà cảm thấy khổ sở đau lòng (2)

Tôi không muốn con gái mình vì thế mà cảm thấy khổ sở đau lòng (2)

Lâm Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tử Thần cao lớn đang treo lơ lửng trên không, ánh mắt hơi nhíu lại, một luồng sức mạnh hủy diệt bùng nổ, hư không xung quanh tan vỡ.

Tiếp nhận một luồng sức mạnh kinh khủng này, Tử Thần tiêu tán, thông đạo tối đen kia biến mất, trời đất trở lại trạng thái yên tĩnh.

Thế nhưng vẫn chưa kết thúc đâu.

Trời đất đang chấn động.

Ý Chí muốn ngăn cản tình huống này.

Nhưng trong chớp mắt.

Tất cả khôi phục, trở nên yên tĩnh.

Có lẽ Ý Chí phát hiện người gây chuyện là Lâm Phàm cho nên theo thói quen trước đó, lặng lẽ chạy trốn.

Thời gian dần trôi qua.

Ánh sáng màu vàng tiêu tan.

Ma trận pháp văn cực lớn trên bầu trời biến mất.

Các Tinh Linh đã chết kia, ngón tay động tay, sau đó mở mắt ra, một vị Tinh Linh đứng lên, mê man nhìn tình hình xung quanh.

Hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng đã chết đi.

Sao lại có thể sống lại.

Điều này rõ ràng là chuyện không thể nào.

Nữ vương Tinh Linh tỉnh lại, bà ấy là sự tồn tại đẹp nhất trong Tinh Linh, cao quý, thiêng liêng, đại điện cho sự thuần khiết nhất thế gian.

“Có chuyện gì vậy?”

Nữ vương Tinh Linh nhìn hai tay, sau đó lại nhìn tình hình xung quanh, phát hiện các con dân Tinh Linh vốn đã chết đi lại đang đứng lên, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây, chuyện gì đã xảy ra, trong đầu có rất nhiều nghi hoặc.

Thậm chí có cảm giác điều này giống như ảo giác vậy.

Như vậy không chân thực lắm.

Đột nhiên!

Bà ấy nhìn thấy bóng dáng lơ lửng trên bầu trời, dò hỏi: “Ngươi là ai…”

Lâm Phàm nói: “Các người đã chết, mà tôi là người hồi sinh cho các người.”

Hồi sinh?

Đây là chuyện đáng sợ, không dám tưởng tượng ra.

Nhưng mà bà ấy biết, tất cả điều này là thật, đối phương không lừa dối bà ấy, tộc Tinh Linh bị Ma tộc xâm lược, Ma tộc cướp đoạt sinh mệnh của tộc Tinh Linh.

Không tiếc phát động một cuộc chiến tranh khiến tộc Tinh Linh không thể chống lại được.

Lúc này.

Nữ vương Tinh Linh chân thành cảm kích nói: “Cảm ơn sự từ bi của ngài đã cứu tộc Tinh Linh chúng ta, Nữ vương Tinh Linh ta thay mặt cho tộc Tinh Linh cảm ơn ân tình của ngài, chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng…”

Lúc Nữ vương Tinh Linh khom người.

Hồng câu sâu không thấy đáy rơi vào mắt Lâm Phàm.

Mãnh liệt!

Trắng nõn!

Trơn mềm!

Không hổ là Nữ vương Tinh Linh, có được vốn liếng mà những Tinh Linh khác không cách nào tưởng tượng được.

Lâm Phàm nói: “Không cần cảm ơn, chỉ là không muốn cô ấy đau lòng khổ sở thôi.”

Người bố thật vĩ đại.

Bởi vì không muốn nhìn thấy con gái khổ sở mà đi tới chỗ này, hồi sinh những tộc Tinh Linh này, nếu như Khả Lam biết, chắc chắn sẽ khóc ròng cho mà xem.

Bố của cô vậy mà…

Sợ là không có cách nào dùng lời nói hình dung ra được.

“Cô ấy?”

Nữ vương Tinh Linh không hiểu rốt cuộc ý của đối phương là gì.

Vô cùng mê man.

Bà ấy rất muốn biết đối phương là ai, đáng tiếc, đối phương được che phủ trong trường bào, trên mặt có sương mù che phủ, không thể nhìn thấy dáng vẻ thế nào.

Thần bí như vậy.

Không thể thăm dò được.

Làm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, chậm rãi giơ tay lên lần nữa, khẽ nói: “Khôi phục!”

Tức khắc.

Những cây cối bị sụp đổ do chiến tranh trong nháy mắt có thể nhìn thấy được sự thay đổi, giống như thời không nghịch chuyển, một lần nữa bừng lên sức sống sinh động.

Ngay cả những cây cối đang thai nghén cũng một lần nữa tỏa sáng hồi sinh.

“Điều này… điều này.”

Nữ vương Tinh Linh khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, nếu không tận mắt nhìn thấy bà ấy mãi mãi không thể tin được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Đối phương là ai?

Là thần của Tinh Linh, là thần của sinh mệnh, cho dù bà ấy là Nữ vương Tinh Linh cũng không thể ngờ, rốt cuộc là ai mới có thể làm được chuyện như vậy.

“Tạm biệt!” Lâm Phàm nói.

Nữ vương Tinh Linh muốn mời đối phương ở lại tộc Tinh Linh, thực sự cảm ơn đối phương, cho dù để bà ấy hầu hạ như Thần Linh, bà ấy cũng cảm thấy vô cùng vinh quang.

Nhưng bà ấy chưa kịp mở lời.

Lâm Phàm đã rời khỏi nơi này rồi.

Nữ vương Tinh Linh tỏ vẻ thất vọng, nếu như Sylph nhìn thấy ánh mắt này của mẹ mình chắc chắn sẽ kinh ngạc hét lên…

Mẹ, chúng ta cũng là những sinh mệnh sinh ra từ trong cây.

Mẹ vậy mà muốn trong thực chiến sinh cho bọn con một em trai sao.

Quá thiên vị rồi.

Chuyện tộc Tinh Linh đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ là không muốn để cho con gái đau lòng khổ sở mà thôi.

Đương nhiên...

Cho dù không vì con gái thì lúc đi ngang chỗ này, phát hiện ra tình cảnh thê thảm nơi này cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

Dù sao, anh cũng là một người lương thiện.

“Ma pháp thực sự rất thần kỳ, trông thì rất khó, nhưng nếu như quay lại lúc khởi điểm thì quả thực rất đơn giản.”

Người khác niệm đọc thần chú, là để ngưng tụ tinh thần lực, cảm nhận các nguyên tố, để các nguyên tố trở thành sức mạnh của họ nhưng Lâm Phàm lại là khống chế các nguyên tố đó.

Anh phát hiện các hạt trôi nổi trong tự nhiên khác ở thành phố Duyên Hải.

Nhưng cho dù có chút khác biệt nhưng suy cho cùng cũng tương tự.

Loại ma pháp hồi sinh này có thể nói là tồn tại cũng có thể nói là không tồn tại.

Nguyên nhân tồn tại là bởi vì Lâm Phàm rất mạnh, cho tới nay luôn nhận thức được thiên nhiên và có thể cảm nhận được rất nhiều rất nhiều thứ mà người khác không cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận