Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 209: Sấm sét rực rỡ, giúp tôi tu luyện, điện đến... (3)

Dòng điện bao trùm lên cơ thể Lâm Phàm, thuận theo hai chân bắt đầu lan tràn ra toàn bộ cơ thể, hình thành hồ quang điện dày đặc như mạng nhện.

Ầm ầm!

Lâm Phàm ngã trên mặt đất, toàn thân bốc khói, đôi mắt nhanh chóng chuyển động rồi sau đó ngừng lại, trong đôi mắt đã in sâu hình ảnh xám xịt của bầu trời. Anh chầm chậm giơ tay lên, muốn bắt lấy bầu trời mà lẩm bẩm:

“Tôi thấy được rồi.”

Cánh tay anh máu thịt be bét đến nổi có thể nghe được mùi thịt nướng, hương vị đó thật sự quá là tuyệt vời.

Ông Trương vội vàng chạy đến bên người Lâm Phàm, đưa tay ôm lấy Lâm Phàm, roẹt một tiếng, hồ quang điện chớp nháy làm ông Trương tê buốt phải rút tay về.

“Thế nào rồi?”

Lâm Phàm mỉm cười, khói trắng bốc ra từ trong miệng: “Rất tốt, tôi vừa mới cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang di chuyển trong cơ thể tôi, tôi cảm giác được, cũng có thể chạm tới, cách châm cứu của ông đã thành công rồi, nó đã trợ giúp rất lớn cho quá trình tu luyện của tôi, chỉ là bây giờ tôi rất mệt, tôi muốn về nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ giúp cậu dưỡng lại cơ thể, sẽ tiếp tục châm cứu cho cậu.” Ông Trương nói.

“Vậy thì lại làm phiền ông rồi.”

Ánh mắt Lâm Phàm dần dần trở nên mơ hồ, dần dần mất ý thức, mí mắt rủ xuống, dần rơi vào hôn mê.

Yêu quái gà trống muốn tránh hai tên con người này ra thật xa, nó thật sự rất sợ hãi.

Thân là gián điệp tất nhiên nó cũng sẽ có một trái tim dũng cảm không sợ sệt, nhưng mà bây giờ nó sợ quá đi mất, người bình thường tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nó thà nằm vùng ở chỗ của mấy người bình thường còn hơn là phải nằm vùng trong tay hai tên điên này.

Người đàn ông một mắt chạy tới, giẫm lên vũng nước, mưa to rơi xuống trên người ông, tình cảnh trước mắt lại càng làm cho ông ta thêm tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi.

“Các người đang làm cái gì vậy?”

Chỉ là một câu nói rất đơn giản nhưng mà đã lộ ra vẻ cực kỳ bất lực.

Ông muốn gọi điện cho Hách Nhân, thế nhưng mà gọi cho ông ta thì có ích lợi gì, cuối cùng ông quay số gọi xe cứu thương, có lẽ chỉ có bệnh viện mới có thể cứu cậu ta được, với tình trạng này, có thể cứu được hay không vẫn rất khó nói.

Nhìn kỹ một chút, da thịt đã cháy đen đến nổi có thể ngửi thấy được mùi thịt luôn rồi.

Ông ta cảm thấy hình như thật sự là không cứu nổi nữa rồi.

Ông lập tức gọi cho các chuyên gia của Viện y học đến kéo dài mạng sống cho anh, khi mọi người chạy đến nơi này, vừa nhìn một cái đã ngây người ra, hỏi thăm người đàn ông một mắt xem có chuyện gì xảy ra.

Ông chỉ có thể trả lời là trong lúc vô tình bị sét đánh trúng.

Sao có thể nói cho người ta biết cậu ta vừa mới cầm cây gậy sắt trong tay đứng ở nơi đó chỉ tay lên trời, sau đó một tia chớp đánh xuống rồi biến thành kết cục như bây giờ, ông đương nhiên không thể nói như vậy, nếu không thì mấy người này chắc chắn sẽ nghĩ ông ta bị bệnh tâm thần.

Ông Trương nghiêm túc nói: “Cậu ta chỉ đang tu luyện mà thôi, không có chuyện gì, tu luyện còn rất thành công, các người không cần căng thẳng đâu.”

Người đàn ông một mắt lập tức che miệng ông Trương, sau đó nhìn về phía mọi người và nói: “Cứu người, đừng nghe ông ta nói linh tinh.”

Ông Trương phát ra thanh âm ô ô, cứ giãy dụa nhưng vẫn không giãy ra khỏi bàn tay kia, ông ta lè lưỡi, liếm lòng bàn tay của người đàn ông một mắt, giãy dụa không ra, thì tôi sẽ cho cậu nhột chết.

Mẹ nó!

Buồn nôn.

Người đàn ông một mắt lập tức buông tay ra, kinh ngạc nhìn đối phương, có cần phải buồn nôn như vậy không?

Một thành viên kia thấy tiếng động lập tức chạy tới, vừa đi ngang qua, liền bị người đàn ông một mắt níu lại bả vai kéo lại, xoa xoa bàn tay lên vai cậu ta.

Thành viên kia không dám nói lời nào, rất cung kính đứng trước mặt người đàn ông một mắt, không rõ là sếp mình đang làm gì.

“Cậu không tệ đâu đó, cố gắng hơn nữa nhé.” Người đàn ông một mắt vỗ vỗ cánh tay của đối phương, vừa cười vừa nói.

“Vâng, thưa sếp.”

Thành viên rất hưng phấn, có thể có được sự khen ngợi của sếp, đây đúng là chuyện may mắn khó có được mà, cậu ta nhất định phải làm thật tốt.

Người đàn ông một mắt mỉm cười, ông ta vẫn còn ám ảnh sợ hãi với ông Trương, ông không sợ ông ta không muốn sống mà chỉ sợ sự buồn nôn của ông ta.

Lại thêm mấy thành viên chạy tới, sau khi nhìn thấy cái xác chết khét lẹt đang nằm đó thì đều âm thầm cầu nguyện, thuận buồm xuôi gió, kiếp sau chúng ta lại làm đồng đội tốt.

Đều là thành viên của bộ phận đặc biệt cho nên tình hữu nghị qua lại với nhau vẫn phải có.

Nếu như sếp xảy ra chuyện.

Có lẽ bọn họ sẽ bị thương đấy, nhưng sau đó bọn họ sẽ hóa đau thương thành sức mạnh rồi đến quán Karaoke chọn vài em gái, hăng hái hát một bài...... Thuận buồm xuôi gió.

Hú hú! Hú hú! Hú hú!

Xe cứu thương đã đội mưa chạy đến đây, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện ngay lúc trời mưa gió, thật là biết chọn thời gian quá mà.

Bác sĩ và y tá đẩy cáng cứu thương.

Tò mò nhìn chỗ này.

Trước đó bọn họ chưa từng tới đây bao giờ.

Rất nhanh sau đó.

Các bác sĩ và y tá đã đi đến sân thượng, mặc dù không nhìn thấy người bệnh nhưng mà dựa theo suy đoán của bọn họ thì chắc là đã bị sét đánh trong lúc giông bão, thật ra thì, bị như vậy thì không cần cấp cứu nữa, trên cơ bản thì đều sẽ chết, chẳng qua là theo trình tự thì cần phải có, nếu không thì sẽ không có cảm giác long trọng.

“Người bệnh ở đâu?”

Khi bọn họ vừa nhìn thấy người bệnh thì đều ngớ ra một hồi. tình trạng này, có cần thiết phải cấp cứu nữa không? Nếu chiếu theo tình trạng bây giờ thì chỉ sợ có mời các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới đến cũng không thể nào cứu vãn nổi.

Tình trạng bỏng ở mức cao nhất.

Trái tim chắc chắn là ngừng đập rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận